Chương 839
Trích Tinh Các và Quan Tỉnh Các ở hai bên trái phải, hai tòa lâu cao chót vót đứng bên của biệt viện Tiên cung, hai tòa lâu như ngọn hải đăng, soi sáng toàn bộ ba tổng.
Hai tòa lâu đó là kiến trúc to lớn nhất ở bên ngoài Vấn Tông, khiến cho người khác để ý, giống như một địa danh đặc biệt vậy. Một khi Trích Tinh Các bị thú triều làm sập đổ, đừng nói đến Vấn Tông, ngay cả toàn bộ người trong giới đều sẽ chấn động
Đây chính là một phần trong kế hoạch điên rồ của Tân Trạm
Khoảng cách giữa anh và Trích Tinh Các gần hơn, vì thế anh lao thẳng đến chỗ Trích Tinh Các
“Tên nhóc kia muốn làm gì?”
Lúc này, trên Quan Tinh Các, mấy người Triệu Tân Đông thấy Tần Trạm đang chạy thẳng một đường, ai nấy cũng có chút bất ngờ.
“Lẽ nào người này muốn chạy vào Trích Tinh Các để trốn? Tên đó suy nghĩ dễ quá rồi.” Chấp sự Từ nói.
“Không đúng, mọi người nhìn sau mạch núi kìa.” Đột nhiên Hùng Tuyền rủ lên một tiếng kỳ lạ. Mấy người phóng tầm mắt ra xã, sau khi nhìn thấy khỏi bụi mù mịt bốc lên ở dãy núi sau lưng Tân Trạm thì đều biến sắc
“Thú triều! Sao thủ triều lại chạy đến chỗ này.” Chấp sự Từ sợ hãi.
“Tên khốn kiếp này, lẽ nào tên đó muốn thú triều tấn công Vấn Tông, thật to gan.” Hùng Tuyền vừa bất ngờ vừa sợ hãi.
Bình thường thú triều vẫn sẽ xuất hiện, nhưng đấy chỉ là một thủ triều nhỏ nên Vấn Tông cũng không mấy quan tâm, nhưng nếu thú triều tấn công biệt viện Tiên cung, đặc biệt là bên trong có rất nhiều vị khách địa vị cao quý thì lớn chuyện rồi
“Hoảng hốt cái gì, bên ngoài Tiên cung có trận pháp cực mạnh, thủ triều không vào được.” Triệu Tân Đông rên nhỏ một tiếng, giọng nói bình tĩnh:
“Chấp sự Từ, đi sắp xếp đệ tử bảo vệ Trích Tinh Các, đồng thời gian cổ thêm cho trận pháp.”
“Vâng thưa cậu chủ.” Chấp sự Từ chấp tay rồi vội vã rời đi.
“Cậu có thể yên tâm rồi, vì phòng ngừa quái thú, cho nên Vấn Tông đã sớm bày bố trận pháp, rất kiên cố nên không thể phá ợc.” Triệu Tân Đông nói với Hùng Tuyền. “Đúng rồi, vừa nãy tôi lúng túng quá. Hùng Tuyền cũng nhanh chóng cười nói.
“Người này nếu đã dùng chiều hố nuốt sói, vậy thì tên đó chắc chắn phải chết bên ngoài Trích Tinh Các ” Triệu Tân Đông cười lạnh một tiếng.
Bên ngoài Trích Tinh Các, Tần Trạm đã đi đến bên cạnh.
Một màn ánh sáng chậm rãi xuất hiện, ngăn cản đường đi của anh.
“Thủ Linh trận à?”
Tần Trạm đã sớm dự liệu chuyện này, anh cười lạnh một tiếng.
Anh lại giở trò cũ, lần thứ hai bày Linh Vụ trận, khiến cho vị trí anh đang đúng đều bị sương trắng che lấp.
“Tên nhóc kia lại muốn bày trò gì?”
Chấp sự Từ đã đến nơi đây, nhíu mày nhìn màn sương trắng trước mặt.
Thế nhưng màn sương trắng này đã ngăn cản thần thức, cho nên chấp sự Từ không thể nào nhìn thấu được Tần Trạm đang làm gì.
“Không cần quan tâm đến tên đó, các người mỗi người bảo vệ cho tốt vị trí của mình, một khi có quái thủ đến gần thì lập tức giết chết nó.” Chấp sự Từ quát lớn với những đệ tử Vấn Tông đang đứng xung quanh. Sắc mặt của những đệ tử nghiêm túc, không còn vẻ ung dung cuời cợt như lúc nhìn các võ giả bên ngoài nữa, mồ hôi trán đã thấm ra, đứng ở từ vị trí trước Trích Tinh Các
Âm âm âm
Mặt đất bắt đầu rung động mạnh mẽ, ở vài mạch núi cách đó không xa đã có không ít quái thủ nhào ra.
“Không cần sợ, ở đây có trận pháp, chúng nó không vào được.” Chấp sự Từ nhìn con quái thủ đen thui kia mà da đầu tê rần lên, nhưng vẫn cố quát lớn.
Trong nháy mắt, quái thú đã áp
sát đến. Ở giữa tầm mắt mọi người, chủng tựa như từng làn sóng thủy triều chế kín bầu trời, che lấp toàn bộ đất trời, căn bản không thấy được điểm cuối.
Các đệ tử Vấn Tông hét lớn lên, bắt đầu liều mạng thi triển đủ loại pháp thuật tấn công quái thủ.
Mà nơi Tần Trạm bày Linh Vụ trận kia cũng bị quái thủ làm tan đi.
Nhưng lúc này đã không còn ai rảnh rỗi đi để ý Tần Trạm.
Chấp sự Từ liếc mắt nhìn, sau đó cũng thu hồi ánh mắt, có lẽ Tần Trạm đã chết dưới sự dẫm đạp của lũ quái thủ rồi. “Câu Tan…”
Ở mấy chục kilomet trên sườn núi bên ngoài, trận pháp ẩn thân mà Tân Trạm đã bày ra trước khi đi khỏi vẫn còn tác dụng.
Tiết Đại Tráng đứng trong trận pháp, nhìn thủ triều tấn công Trích Tinh Các khổng lồ gấp mấy lần so với thú triều trước đó mà hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng lo lắng cho Trần Tram.
Đặc biệt là sau khi màn sương trắng tan đi, có người lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Thậm chí có vài vỏ giả đã đỏ cả mắt, tay siết chặt lại, cho rằng Tần Trạm vi bảo vệ họ nên mới chết.
“Mọi người yên tâm đi, chúng ta đã thấy rõ sức mạnh của cậu Tân, anh ta chắc chắn sẽ không sao đâu, anh ta làm vậy là do có kế hoạch của mình thôi.” Tiết Đại Tráng thấy tâm trạng bị quan của mọi người, không khỏi quát lên một tiếng.
“Đúng, cậu Tần có thể dẫn dắt chúng ta chống lại được thủ triều, anh ta sẽ không dễ dàng chết đi như thế.” Cũng có người cổ động tâm trạng mọi người.
“Nhìn đi, chắc chắn cậu Tần sẽ tạo ra kỳ tích một lần nữa.” Tiết Đại Tráng cần chặt răng, tuy rằng trong lòng anh ta cũng vô cùng bất an, nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào phương hướng của thủ triều như cũ.
Tất cả mọi người đều đang đợi đợi bóng dáng của Tân Trạm xuất hiện lần nữa.
Trong lúc mọi người đang không ngừng suy đoán, Tần Trạm đã vào được Trích Tinh Các.
Trận pháp thủ hộ của Vấn Tông thật sự rất mạnh, mãi cho đến lúc mấy giây trước khi thú triều ập đến, Tân Trạm mới miễn cưỡng phá trận được, nơi này còn chuẩn bị rất nhiều trận pháp vì quái thú
Vì thế nên Tần Trạm không thể nào dân quái thú vào trong Trích Tinh Các được, nhưng anh cũng đã nghĩ ra được những cách khác từ lâu.
“Anh là ai?”
Một đệ tử Vấn Tông nhìn thấy người lạ đột nhiên xuất hiện, không khỏi giật mình.
Gương mặt Tần Trạm không chút cảm xúc, anh đánh ra một luồng linh khí, trực tiếp đánh ngất người đệ tử đó.
Sau khi xác định bốn phía không còn người nào, Tần Trạm lại lấy ra một lượng lớn Dụ Yêu Đan, lần này anh bóp nát toàn bộ đan dược trong tay, trong nháy mắt, mùi hương nồng mặc bay ra.
Tân Trạm vùng bàn tay thành hình trảo, ngưng tụ hơi thở lại thành hình cầu, sau đó phóng đến một nơi.
Hơi thở này cực kỳ mê hoặc quái thủ, hơi thở bay ra ngoài theo lỗ hỏng nhỏ của trận pháp bị Tần Trạm phá ra, sau đó bay ra ngoài trận pháp, bay vào mũi của những con quái thú kia.
“Rong rong rong!”
Trong nháy mắt, máu huyết trong cơ thể những con quái thú như sôi lên, đối con ngươi đỏ đậm không khác nào sung huyết.
Đảm quái thú bị mùi hương này kích thích đến điên loạn, chúng nó rất gào vang trời, tất cả đều rơi vào hỗn loan.
Một con trâu quái thú cử như bị điên mà đâm vào trận pháp, không để ý đến sự tấn công của những đề tử kia, nó dùng hai cái sừng sắc bén của mình điên cuồng đâm vào trận pháp.
Cùng lúc đó, những con quái thú biết bay trên bầu trời cũng giống như những con thiêu thân, từng con đều như không muốn sống nữa, điên cuồng đâm vào một khu vực giống nhau.
Mũi của quái thú mẫn cảm hơn nhiều so với con người, chúng nó có thể nhận ra được mùi hương mê hoặc kia phát ra từ rơi này, vì thế nên chúng không hề tấn công những nơi khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!