Chương 305
“Các người đợi coi, lát nữa Sở Hinh Viên đi lên, tên này nhất định sẽ bị ném xuống!” Thái Chính thề son sắt nói.
Nhưng mà sau khi Sở Hinh Viên ngồi trên lưng ngựa, con ngựa kia không có chút động tĩnh nào, vẫn vô cùng dịu ngoan.
Điều này khiến Thái Chính giận không kiềm chế được, nhất là Sở Hinh Viên còn nhẹ nhàng ôm lấy eo Tần Trạm!
“Haizz, anh nói này em không chú ý ảnh hưởng sao? Nhỡ đâu bị người ta quay được gửi lên mạng làm sao bây giờ?” Thái Chính lớn tiếng chất vấn.
“Cậu Chính xin yên tâm, tín hiệu ở chỗ chúng tôi đều được làm nhiễu sóng.” Quản lý vội vàng đi tới nói.
Thái Chính hừ lạnh một tiếng, trong lúc này không còn lời nào để nói.
Ngựa Vô Ảnh này dưới sự chỉ huy của Tần Trạm, liều mạng chạy quanh trường đua ngựa.
Cho dù Tần Trạm không cưỡi ngựa, nhưng con ngựa này giống như nghe hiểu lời anh nói, Tần Trạm bảo nó chạy đi đâu, nó sẽ ngoan ngoãn chạy đến đó.
“Đại ca và Sở Hinh Viên đúng là xứng đôi.” Trì Minh Tường dắt ngựa nói thầm.
Thái Chính nghe thấy thế, lập tức trợn tròn mắt nhìn anh ta, nói: “Nói linh tinh gì đấy, bộ dạng tên kia giống y như tên ngốc, xứng đôi với Sở Hinh Viên chỗ nào?”
Trì Minh Tường liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Cũng mạnh hơn tên ẻo lả anh.” “Cậu nói ai ẻo lả?” Thái Chính xắn tay áo muốn xông về phía Trì Minh Tường.
Trì Minh Tường nhắc nhở: “Anh muốn đánh nhau với tôi sao? Tôi có thể nhắc nhở anh, anh không đánh lại tôi đâu.”
Thái Chính lập tức dừng bước lại.
Tuy vóc dáng anh ta rất cao, nhưng gầy như con gà rán.
Trì Minh Tường ấy à, ở Tân Châu có tiếng là cậu ấm nhà giàu, trải qua không ít chuyện đánh nhau, quan trọng hơn là, anh ta còn đi theo Tiêu Dao huấn luyện, đối phó với Thái Chính căn bản không phải là vấn đề.
“Người nào muốn đánh nhau với cậu? Không có văn hóa!” Thái Chính lớn tiếng mắng: “Nơi này là trường đua ngựa, có bản lĩnh dùng ngựa của cậu thi đấu với tôi một lát?”
Trì Minh Tường lập tức buồn bực không hé răng, tuy con ngựa anh ta lựa chọn không tệ, nhưng kém quá xa con Bảo Mã Hãn Huyết của Thái Chính. Đúng lúc này, Tần Trạm đã dạo một vòng trở về.
Anh nhảy từ trên lưng ngựa xuống, cười nói: “Con ngựa này chạy thực hăng hái! Tôi đã cảm thấy mình thành đại hiệp rồi.”
Trái lại vẻ mặt Nam Vĩnh kính nể nói: “Người anh em, trừ tôi ra, cậu là người duy nhất có thể thuần phục được con ngựa này! Con ngựa này chỉ chấp nhận người đàn ông khí khái anh hùng, từ trước tới nay luôn tràn ngập ác ý với phụ nữ, ngay cả tôi, cũng không dám dẫn phụ nữ đi lên cùng.”
Tần Trạm cười nói: “Nam Vĩnh, ngài nói đùa rồi. Đúng rồi, không phải lát nữa có thi đấu sao?”
“Đúng vậy!” Thái Chính cướp lời trước: “Thấy mấy con ngựa ở phía trước không? Đây đều là của đám bạn tôi nuôi, thế nào, anh cũng muốn tham gia sao?”
Nam Vĩnh cười ha ha nói: “Đó là đương nhiên!”
“Vậy thì dắt lên đi, đúng rồi, bảo người ta dọn sân đi.” Thái Chính nói.
Anh ta liếc mắt nhìn Trì Minh Tường một cái, nói: “Tên kia, không phải là cậu rất hung hãn à? Có dám dắt ngựa của cậu đi lên không?”
Trì Minh Tường buồn bực không hé răng, đùa gì thế, đi lên thì phải cược tiền, Trì Hoàng Thịnh cho anh ta một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, nếu bị thua, đừng nói là chơi, về nhà đều đã khó khăn.
“Nếu anh Chính đây muốn chơi, vậy thì lên chơi đùa đi.” Bỗng nhiên Tần Trạm nói tiếp.
Trì Minh Tường ngẩn người, anh ta lắc đầu nói: “Đại ca, con ngựa này của em không có khả năng chạy thắng bọn họ!”
“Không có chuyện gì, chơi đùa thôi.” Tần Trạm vỗ bả vai Trì Minh Tường nói.
Trì Minh Tường thấy thế, đành phải kiên trì đưa ngựa đi lên.
Ngựa đứng đúng chỗ xong, mọi người liền đi tới khán đài.
Có tổng cộng mười hai con ngựa, tất nhiên là Nam Vĩnh số 1, Thái Chính số 2, mà Trì Minh Tường thì số mười hai.
“Tên nhóc, tôi có thể nói cho cậu biết, đứng đầu đếm ngược từ dưới lên sẽ phải trả tiền cho mọi người đấy.” Lúc này, Thái Chính cười xấu xa nói: “Mỗi con ngựa sẽ phải cược một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, mười hai con ngựa, tự cậu tính đi.”
Sắc mặt Trì Minh Tường thay đổi, anh ta vội vàng nói: “Có quy củ như thế từ khi nào? Sao đến bây giờ tôi vẫn chưa từng nghe nói tới?”
Thái Chính đắc ý nói: “Tôi vừa mới định ra, làm sao vậy? Đây vốn là chơi đùa trong giới chúng tôi, là cậu tự chen vào đúng không? Cho nên tôi muốn định quy định thế nào thì thế đó!”
“Anh!” Sắc mặt Trì Minh Tường trở nên khó coi, anh ta có tổng cộng một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, lấy đâu ra nhiều tiền như thế để đặt cược?
“Xem ra giới các anh chơi đùa không giống với người khác.” Tần Trạm cười nói.
Thái Chính hừ lạnh nói: “Không sai!”
Tần Trạm cười nói: “Trong giới các anh, là minh tinh lớn hoặc là cậu chủ nhà giàu, chỉ có một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, cũng quá keo kiệt rồi.”
Thái Chính nhíu mày nói: “Cậu có ý gì?”
“Không có ý gì, nếu muốn chơi, thì chơi lớn một chút, một con ngựa ba tỷ rưỡi, thế nào?” Tần Trạm nói.
Đôi mắt Thái Chính sáng lên, anh ta cười ha ha nói: “Đây là anh nói đấy nhé! Tất cả mọi người nghe thấy không, người có con ngựa chạy cuối cùng sẽ trả ba tỷ rưỡi cho những người khác! Đến lúc đó sẽ chia đều cho mười một người!”
Đám cậu chủ lập tức hét to, cho dù bọn họ có tiền, nhưng đa số đều không có sản nghiệp của mình, tất cả đều dựa vào tiền tiêu vặt trong nhà.
Cho nên đối với bọn họ mà nói, ba tỷ rưỡi cũng là một khoản tiền lớn.
Cùng với tiếng cười vang, mười hai con ngựa như tên rời cung, chạy nhanh về phía trướ!
c Số một và số hai xông lên đầu tiên, số mười hai, cũng là con ngựa của Trì Minh Tường, quả nhiên chạy cuối cùng.
Trì Minh Tường thấy thế, vội vàng nói với đám bạn thân ở bên cạnh: “Trên người mấy cậu có bao nhiêu tiền? Nhanh chuyển cho tôi, đợi trở về tôi sẽ trả lại cho các cậu!”
Tần Trạm xua tay nói: “Mượn tiền cái gì chứ, một tiếng đại ca này, cậu gọi không công à?”
Trì Minh Tường vò đầu nói: “Được rồi, vậy đợi em trở về Gia Thành, em sẽ bảo ba em trả lại cho anh.”
“Cậu nghĩ cậu thua chắc sao?” Tần Trạm nở nụ cười: “Đợi lấy tiên đi.”
Lấy tiền sao? Con ngựa số mười hai đã chạy chậm hơn nửa vòng, đi đâu lấy tiền?
Trì Minh Tường không khỏi khẽ thở dài một cái.
Số một và số hai vẫn đứng đầu như cũ, Thái Chính càng không ngừng kêu to: “Nhanh, tiến lên, tiến lên!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên con ngựa của Thái Chính dừng lại.
Quán tính rất mạnh khiến thân thể nó trượt mấy mét, sau đó tốc độ vô cùng chậm, bước từng bước một chạy về trước.
“Vùi”
Mà lúc này con ngựa số một của Nam Vĩnh đã xông qua đường ranh giới!