Nghe Bạch Thịnh nói, Trần Khải chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Ông ta lúng túng nói: “Ông đang đùa đấy à? Tần Trạm chẳng qua chỉ là một người thanh niên hơn 20 tuổi thôi, sao lại có đạo hạnh cao hơn cả ông?”
Bạch Thịnh thở dài: “Tôi cũng không tin đâu, nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của cậu ấy… Ông Khải, tôi nhớ hình như Tần Trạm cũng tham dự bữa tiệc của nhà họ Tô, chắc hai người biết nhau chứ nhỉ?”
Trần Khải không nói lời nào, sắc mặt cực kỳ khó coi, hỏi: “Còn cách nào khác không?”
Bạch Thịnh là người thông minh, nhanh chóng nhận ra vấn đề, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ. Ông đã đắc tội cậu ấy?”
Trần Khải cười khổ, xua tay nói: “Ông cứ nói là còn cách nào khác không đi.”
“Trên đời này nhiều cao nhân lắm, nhưng ở Đạm Thành thì e là không có.” Bạch Thịnh xua tay: “Ông Khải, vì sự an nguy của phu nhân và của ông, ông nên mau chóng tìm cậu ấy đi.”
Tại biệt thự nhà họ Tô, cụ Tô đang ngồi trong sân vườn trò chuyện với Hoàng Lĩnh.
“Tôi hỏi ông, rốt cuộc ông có mấy phần nắm chắc là sẽ chiến thắng mặt thẹo kia?” Cụ Tô trầm giọng hỏi.
Hoàng Lĩnh thở dài: “Cụ Tô, thật không dám giấu diếm, nếu là cận chiến sống còn thì tôi có thể có chút phần thắng, nhưng e rằng sẽ phải liều mạng đến mức lưỡng bại câu thương.”
Cụ Tô nhíu mày, khẽ hỏi: “Vậy là thực lực của Tần Trạm hơn xa ông sao?”
“Nói đúng hơn thì thực lực của tôi với cậu ấy cách nhau một trời một vực.” Hoàng Lĩnh nhíu mày: “Nhưng mấy ngày trước, thực lực của cậu ấy còn chưa mạnh đến mức này.”
Cụ Tô vội nhìn Hoàng Lĩnh: “Ý ông là… Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của cậu ấy lại được tăng vọt ư?”
“Vâng.” Hoàng Lĩnh cảm thán: “Cụ Tô, tôi khuyên cụ đừng điều tra nữa, có những người không thích bị điều tra đâu.”
Cụ Tô im lặng, dường như cũng tán đồng với ý của Hoàng Lĩnh.
“Bữa sau kêu cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm đi.” Cụ Tô hạ quyết tâm nhất định phải làm tốt quan hệ với Tần Trạm.
Lúc này, Tần Trạm đang ngồi trong biệt thự Long An, tay thưởng thức một viên ngọc bội. Viên ngọc bội này trông không có gì đặc biệt, chẳng khác những loại ngọc bội bình thường là bao.
“Rốt cuộc ngọc bội này có tác dụng gì vậy?” Tần Trạm không khỏi thầm nghĩ. Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đeo nó lên cổ.
Đúng lúc này, mặt thẹo chạy vào, khom lưng nói: “Cậu Trạm, Trần Khải đã đến.”
“Trần Khải?” Tần Trạm thoáng nhướng mày, vẫy tay nói: “Cứ bảo là tôi đã ngủ rồi.”
Mặt thẹo sửng sốt rồi đáp ngay: “Vâng.”
Ngoài cửa, Trần Khải đang sốt ruột sứt đầu mẻ trán. Thấy mặt thẹo đi ra, Trần Khải vội hỏi: “Tần Trạm đâu?”
Mặt thẹo bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, cậu Trạm đã ngủ rồi, ông có việc gì thì mai lại đến đi.”
Sắc mặt Trần Khải thay đổi, nổi giận: “Mới mấy giờ mà đã ngủ rồi? Rõ ràng cậu ta không muốn gặp tôi thì có!”
“Cái này tôi không biết đâu.” Mặt thẹo lạnh giọng nói: “Cậu Trạm là thế ngoại cao nhân, giờ giấc khác hẳn người thường, ngày mai ông hãy quay lại đi.”
“Cậu mở cửa ra cho tôi!” Trần Khải giận tím mặt.
Mặt thẹo hừ lạnh: “Sao nào? Ông Khải định xông vào nhà hả? Tôi khuyên ông hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trần Khải há miệng. Mặc dù ông ta có địa vị rất cao, nhưng bàn về vũ lực thì e rằng mười ông ta cũng không phải là đối thủ của mặt thẹo.
“Coi như tôi van xin cậu ta, được không?” Cuối cùng, Trần Khải vẫn mềm giọng nói.
Mặt thẹo không đáp lời, đứng yên ở đó như một pho tượng. Trần Khải đau khổ nói: “Tôi biết lúc trước khinh suất cậu ta, nhưng bây giờ tôi đã biết lỗi rồi, phiền cậu đi nói với cậu ta một chuyến, cứ bảo là tôi tới nói xin lỗi cậu ta.”
“Tên kia, ông Khải của chúng tôi là ai chứ? Nói xin lỗi cậu ta là coi trọng cậu ta, đừng có được nước lấn tới!” Người bên cạnh quát lên.
Mặt thẹo lạnh như băng nói: “Mày vừa nói gì?”
Trần Khải vội quát: “Đừng nói hươu nói vượn!”
Mặt thẹo lạnh giọng: “Còn dám ăn nói bậy bạ thì lần sau tao sẽ trực tiếp cắt lưỡi mày!”
Trần Khải không rảnh so đo chuyện này, gần như van xin: “Chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống van xin cậu ta sao?”
“Tùy ông Khải” Mặt thẹo lạnh như băng.
Trần Khải cắn răng. Ông ta sống đến từng này tuổi, chưa bao giờ quỳ trước mặt người khác. Nhưng nhớ tới người vợ đang chịu khổ ở nhà, Trần Khải lại bất chấp tất cả, vén áo lên định quỳ xuống.
“Ông Khải đag làm gì vậy?” Đúng lúc này, Tần Trạm bước ra từ biệt thự.
“Cậu Trạm.” Mặt thẹo vội nhường đường.
Tần Trạm vừa khoác áo vừa nói: “Ông Khải, đêm hôm khuya khoắt mà lại đến đây là có việc gì à?”
Trần Khải cười khổ: “Cậu đừng đùa tôi nữa. Trước kia là tôi mù mắt, tôi xin nói lời xin lỗi với cậu.”
Tần Trạm khoát tay: “Đi thôi.”
Nghe vậy, cuối cùng Trần Khải cũng yên tâm hơn. Ông ta đích thân mở cửa xe cho Tần Trạm, nhanh chóng trở về nhà họ Trương.
“Cậu Trạm, cậu không cần chuẩn bị à?” Trần Khải cau mày hỏi. “Chuẩn bị cái gì?” Tần Trạm hỏi ngược lại.
“Tôi thấy các thầy tướng khác làm phép đều cần chuẩn bị giấy vàng các thứ.” Trần Khải đáp.
Tần Trạm cười nói: “Đó là bọn họ. Tôi không cần mấy thứ đó.” Đùa nhau không à, mấy cái đạo cụ làm lễ cúng bái đó chỉ có thuật sĩ giang hồ dùng thôi, Tần Trạm chính là người tu tiên chính thống, mặc dù chỉ mới nhập môn, nhưng không phải là người khác có thể sánh bằng.
Chiếc xe nhanh chóng chạy về nhà họ Trần. Tần Trạm đưa mắt nhìn sang, liền thấy khí đen dày đặc. Vợ của Trần Khải bị nhốt trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại vang lên chút động tĩnh.
“Cậu Trạm, lại gặp mặt.” Bạch Thịnh chắp tay nói.
“Thầy Thịnh.” Tần Trạm khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
“Vòng tay kia đâu?” Tần Trạm nhìn Trần Khải.
“Tôi vứt đi rồi.” Trần Khải bối rối đáp, sau đó chạy đến bên thùng rác nhặt vòng tay lên.
Tần Trạm vuốt ve vòng tay này, chỉ cảm thấy âm khí dày đặc, cực kỳ hung ác. Người xưa thường nói âm dương tương khắc, mặc dù Tần Trạm không biết đạo pháp trừ ma này nọ, nhưng trong cơ thể anh tràn đầy linh khí, dương khí cực kỳ mạnh mẽ. Thế là Tần Trạm dùng phương pháp đơn giản thô bạo nhất, rót linh khí vào vòng tay này.