Chương 2416
Khi họ nhìn thấy tình trạng của Lão Ngô thì tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Cháu Tiết, lần này làm liên lụy mọi người rồi”
Lão Ngô cười khổ nói lại những gì vừa nói lúc nãy. Mà mọi người nghe nói Ngụy Ngạn Quân có khả năng sẽ tới đây để ra tay thì rất nhiều người đều tái mặt.
Nếu tu sĩ cảnh giới độ kiếp muốn giết bọn họ thì sợ rằng sẽ có rất ít người có thể sống sót.
“Tôi không muốn liên lụy mọi người nhưng chuyện đã đến nước này thì có nói gì cũng vô dụng”
Lão Ngô hít một hơi thật sâu, đúng là ông ta không nói dối.
Con đường này đã nhanh hơn dự đoán rất nhiều nhờ có mối quan hệ với Tân Trạm nhưng vì gặp phải chiến trường tiên ma mở ra nên thời gian trì hoãn mới lâu như vậy.
Sau đó lại gặp Ngụy Ngạn Quân, để không bị đối phương nhìn rõ được đâu là thật đâu là giả mà ông ta đã cưỡng chế huy động linh khí của mình, khiến cho suy kiếp đến sớm hơn dự định.
Cuối cùng tới tận lúc này mới biết còn chưa đi ra khỏi núi Ma Vực thì đã phải bắt đầu gánh chịu kiếp nạn.
Lão Ngô trở tay lấy ra một lá bùa thượng cổ rồi sau đó ném vào giữa không trung, dùng một sợi linh khí để kích hoạt nó.
Phù cổ nảy lên, mùi bay lan ra khắp không gian. Trong hư không phía trước mặt mọi người, bỗng nhiên một có cái thông đạo đen kịt được mở rộng ra.
“Thưa các vị, đây là một món báu vật của tôi, nó có thể đưa mọi người ra ngoài ngàn dặm chỉ trong phút chốc. Suy kiếp của lão già tôi đây sắp tới nên cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng trước khi chết tôi không thể để cho mọi người thua thiệt”
“Lão Ngô, thực sự không còn cách nào khác sao?” Tiết Phong hơi thương cảm, nói.
“Không có.”
Lão Ngô thoải mái cười, nói: “Lúc này các người đều đã bay đến đây, Nhạc Vấn Hào chắc chắn đã chú ý tới vấn đề này.
Bây giờ thì đi nhanh lên nếu không thì Ngụy Ngạn Quân tới không ai có thể chạy thoát nổi đâu”
“Tiền bối Ngô, xin bảo trọng”
Đám tu sĩ thở dài nhưng cũng không nói gì thêm. Họ chắp tay tạ lễ rồi lần lượt đi vào trong thông đạo.
Bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không thể giúp được gì nhiều hơn. Một kỳ độ kiếp rất lớn của Ngụy Ngạn Quân sắp đến, cho nên ở lại đây hiển nhiên chỉ có một con đường chết.
“Ngọc Tuyết, con đi trước đi, ba muốn ở lại.”
Không lâu sau, ở đây chỉ còn Tân Trạm và lác đác vài người khác. Đột nhiên Tiết Phong hít sâu một cái, nói với Tiết Ngọc Tuyết rằng.
“Lão Ngô có ân trọng như núi với nhà họ Tiết, ba không thể thờ ơ nhìn ông ấy bị giết được”
“Ba, đây chính là kỳ độ kiếp của Ngụy Ngạn Quân, ba ở lại thì có ích gì?” Tiết Ngọc Tuyết run sợ nói.