Chương 1776
Rốt cuộc nơi đây mọi người đều chỉ là phát huy ra lực lượng giống nhau, cung chủ nếu muốn ngăn trở, anh ta cũng không thoát khỏi.
Giữa không trung, ở tứ phương tu sĩ đều hướng tới nơi này bay vút đến, mấy người Tân Trạm có hành vi kì lạ chạy ngược hướng ngược lại.
Không ít người đều nhíu mày nhìn qua, có không ít người để ý đến.
Nhưng mà mấy người bọn Tân Trạm chạy không bao lâu, không trung, đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.
“Ai, ai tay già chân yếu, còn muốn xử lí phiền toái như vậy, thật là vất vả”
Tân Trạm đột nhiên ngẩng đầu, liền cảm giác mộtdòng khí mạnh mẽ truyền đến..
Mấy người bọn họ kinh ngạc phát hiện, khu vực này hoàn toàn bị phong tỏa.
Theo sau lại là xuất hiện một bóng người, xuất hiện ở thiên địa chỉ gian.
Một ông lão áo xám, bọn họ bị bsao vây trên không trung..
Trong lòng Tân Trạm âm thầm kêu khổ.
Cha con Nhà họ Sài, cùng cung chủ, hiện tại lại có thêm một ông lão.
Xem ra đầu bóng ma kia, đích thị khiến cho không ít cường giả chú ý đến.
Ông lão này, sợ cũng không phải là người cuối cùng.
Cũng không biết, cuối cùng sẽ tạo ra bao lớn nhiêu hỗn loạn.
Nhiếp Phong Đình tỏ ra vẻ mặt đau khổ.
Lần này thật sự đem đến tai họa cho đám người Tân Trạm bọn họ rồi.
“Tiền bối, thứ lỗi cho tu vi tôi thấp kém, tạo ra đầu bóng ma quá lớn, làm chúng ta gặp phiền toái.”
Nhìn thấy ông lão, Tân Trạm đôi mắt lập loè, không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nói.
“Không thể nào ra ngoài được” Ông lão rung đùi đắc ý nói.
“Chuyện này, vực chủ đại nhân đã biết, riêng đã phái tôi bắt anh, đem phạm vi vạn dặm phong tỏa, điều tra rõ chân tướng phía trước, dù là ai đều không thể rời đi”
Tân Trạm cười khổ, nhìn Nhiếp Phong Đình liếc mắt một cái, Nhiếp Phong Đình cũng là lien tục cười gượng.
“Mấy người trẻ tuổi các người, trở về đi, ma đầu xuất thế, thà giết lầm không buông tha, không có người nào trước sự việc này kết thucs mà rời đi được đâu”
“Yên tâm, ông đây sẽ không hại các người, tôi là đại tổng quản Đông Vực, chỉ vì trừ ma mà đến” Ông lão vung tay lên, không kiên nhãn nói.
“Nghe lời đại nhân”
Trong lòng Tân Trạm thầm than, hiện tại chỉ có thể lặng yên lui về phía sau, tìm kiếm biện pháp thôi.
“Từ từ”
Ông lão ấy lại nhíu nhíu mày, một đạo thần quang qua đi, đánh giá mấy người trước mặt một chúc.
“Trên người các người, tựa hồ có không có hơi thở của người tầm thường, vẫn là làm ông đây nên mang các người đi thôi”
Sau đó ông ấy vung tay lên, một cổ cuồng phong thổi quét mấy người Tân Trạm, không biết đây là pháp thuật kiểu gì, sức phản kháng của mấy người Tân Trạm bọn họ cũng chưa kịp có, đã bị gió lốc lôi cuốn mà đi.
Mọi người trước mắt nhoáng lên, ngay sau đó về tới trước đây địa phương.
Tân Trạm nhìn phía trước giết ba người, thở dài.