Chương 1490
Mộc Thăng Khanh không ngừng tản ra linh khí, vòng xoáy càng chuyển động càng nhanh, sau đó một Kim Chỉ Bản Nguyên cũng bay vào trong đó.
“Lần này tính chất của bản nguyên đều rất thuần túy, công tử nhìn thấy nhất định sẽ rất hài lòng”
Mộc Thăng Khanh mỉm cười, tiếp tục thi triển trận pháp.
Nhưng ngay sau đó, anh ta không cười được nữa.
Bởi vì bất luận anh lại khởi động trận bàn như thế nào, tăng lực hút của vòng xoáy lên, cũng không có đạo bản nguyên thứ ba bay tới.
“Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy hả?”
Mộc Thăng Khanh đột ngột đứng bật dậy, trên mặt xuất hiện đầy vẻ nghi ngờ.
Nhà họ Mộc làm việc hơn mấy ngàn năm nay, chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Chuyện không thu thập thành công bản nguyên Ngũ Hành cũng là lần đầu tiên xảy ra.
“Kim chỉ bản nguyên này chính là khí tức của người phụ nữ cầm kiếm kia, còn thủy chỉ bản nguyên chính là khí tức của nam tu kia. Vậy còn những người khác thì sao hả? Bản nguyên của Vân công tử, Viên Khánh và Từ Kim Thanh đâu rồi hả?”
Soạt!
Ngay khi Mộc Thăng Khanh còn đang kinh ngạc thì đột nhiên ông ta cảm nhận được sự xuất hiện của một thân ảnh ở đẳng xa, cách nơi này không mấy xa, đang lướt qua một cách nhanh chóng, chớp mắt một cái là đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Ai đó?” Mộc Thăng Khanh vội vàng ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Chẳng lẽ còn có người chưa chết, là ai đang ở đây giả thần giả quỷ vậy hả?”
Trong lòng của Mộc Thăng Khanh có chút kinh động, ông †a nhìn chằm chằm vào bên trong sơn cốc.
“Tân Trạm, cần chỉ phải ở đây giả thần giả quỷ kia chứ?
Nếu có chuyện gì muốn nói thì trực tiếp bước ra đây mà nói thẳng đi”
Trong đám những người này, nếu mà phải nói người có thể khiến Mộc Thăng Khanh sợ hãi nhất thì chắc chắn người đó là Tân Trạm.
Sau khi Mộc Thăng Khanh nói xong những lời này thì ông †a liền phân tán thần thức của mình ra tứ phương để kiểm tra một vòng xung quanh. Nhưng mà ông ta đợi được một lúc lâu sau, cũng không thấy có bất kỳ một người nào xuất hiện. Sơn cốc rơi vào trong một bầu không khí trầm lặng, như thể trong động cốc này không có bất kỳ một ai cả.
Chân mày của ông ta khẽ cau chặt lại, trong lòng mang đầy tâm trạng bất an, ông ta lùi về sau một chút, dự định quan sát thêm một lần nữa xem như thế nào.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bóng dáng của Tân Trạm chậm rãi từ trong màn sương mù của sơn cốc bước ra.
“Không ngờ là ông cũng thông minh thật đấy, mới có một chút đó thôi mà đã nhận ra là tôi rồi.
“Tân Trạm à, cậu quả nhiên là còn sống. Bản nguyên của ba người kia có vấn đề cũng là chiêu trò mà cậu bày ra có đúng hay không hả?”
Mộc Thăng Khanh híp mắt lại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Mặc dù nói là đã dự đoán trước được rồi, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy Tân Trạm bình an vô sự như vậy, ông ta cũng thật sự là có chút khó tin.