CHƯƠNG 26: TUYÊN BỐ CHO CẢ THẾ GIỚI BIẾT
Kiều Mạn cuối cùng đã đạt được mục đích, cười càng đắc ý hơn.
Nếu không phải cô ta lo sợ Hạ Thiên Tường không thể nhẫn nhịn được nữa thì cô ta tuyệt đối sẽ diễu võ dương oa trước mặt Lưu Giai Ninh thêm một lần nữa.
Nhân viên trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Thiên Tường và một người phụ nữ đi về phía chỗ đăng ký. Tình thế trở nên như vậy khiến cô ta đứng nhìn mà cũng không thể hiểu được!
Cho dù cô ta có thể thấy được các tình tiết cẩu huyết mỗi ngày nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người đàn ông vừa ly hôn đã lập tức kết hôn, lại còn tỏ vẻ thâm tình với vợ cũ!
“Chà, đúng là biết diễn thật, đồ đàn ông cặn bã!” Người nhân viên nọ trừng mắt, bĩu môi.
Chờ đã, nhìn người đàn ông kia hơi quen mắt, hình như mình đã gặp ở đâu rồi…
Khi Hạ Thiên Tường ngồi trước tấm phông đỏ để chụp ảnh, mặt anh đờ ra, dù thế nào cũng không cười nổi, trong đầu không ngừng nhớ tới lúc mình đi đăng ký với Lưu Giai Ninh.
Lúc đó bọn họ còn trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, trong mắt tràn ngập khao khát về cuộc sống hôn nhân sau này.
Bọn họ đều tưởng rằng tình yêu của mình sẽ không phai mờ, bọn họ sẽ giúp đỡ nhau, sinh con đẻ cái, sống với nhau tới khi đầu bạc răng long, sống mặc chung áo chết chôn chung mộ.
Nhưng bánh xe số phận chợt rẽ sang lối khác, sống sót cũng trở thành hy vọng xa vời. Hạ Thiên Tường không cầu mong gì khác, chỉ có tâm nguyện duy nhất là Lưu Giai Ninh có thể còn sống, không tiếc bất cứ giá nào.
Đăng ký xong, Hạ Thiên Tường lập tức dẫn theo Kiều Mạn đến bệnh viện, chuẩn bị lấy tủy ra.
Trở lại trên xe, Hạng Hạo nhìn tâm trạng Lưu Giai Ninh sa sút, vắt óc suy nghĩ kể chuyện cười cho cô vui.
Lưu Giai Ninh giống như một con búp bê không có tư duy, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạng Hạo buồn bã. Cho dù cô nói đã buông bỏ nhưng thật ra vẫn bị làm cho ảnh hưởng.
Điện thoại di động đổ chuông, bên bệnh viện gửi tin nhắn tới, nói đã tìm được tủy tương thích rồi.
“Lưu Giai Ninh, đã tìm được tủy rồi! Cô…”
Lúc này Hạng Hạo mới phát hiện ra Lưu Giai Ninh quá yên tĩnh, thầm giật mình vội đỗ xe vào bên đường, kéo vai cô qua, chỉ thấy mặt cô tái mét, hai mắt nhắm nghiền, miệng và mũi có máu chảy ra…
Hạng Hạo lập tức lái xe như bay về phía bệnh viện, tại cổng bệnh viện lướt qua Hạ Thiên Tường vừa lái xe rời khỏi.
“Lập tức tiến hành ghép tủy, nhanh!”
Chủ nhiệm kiểm tra tình hình của Lưu Giai Ninh, lắc đầu than thở: “Lại chuyển biến xấu rồi, có lẽ ghép tủy cũng chẳng có tác dụng đâu. Bác sĩ Hạng, sao anh lại không có lý trí như vậy?”
Hạng Hạo nghẹn ngào: “Chủ nhiệm, anh cứ thử xem sao!”
Mạng sống của người mình thích đang dần mất đi, anh ta làm sao còn giữ được lý trí nữa?
Đây là lần đầu tiên Hạng Hạo cảm nhận được sự tuyệt vọng trong tình yêu như vậy.
Ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, nhưng sau đó tình hình cũng không quá lạc quan, bởi vì bỏ lỡ thời gian cấy ghép tốt nhất, hơn nữa khát vọng sống của bệnh nhân quá yếu nên hiệu quả giảm đi rất nhiều.
“Lưu Giai Ninh, người phụ nữ xấu xa này! Sao tôi lại quen biết cô bằng cách này chứ? Sao ông trời cho tôi quá ít thời gian như vậy? Tôi còn có rất nhiều lời muốn nói với cô. Tôi không muốn chỉ làm bác sĩ của cô, tôi còn muốn bước vào trái tim cô, tôi muốn chữa lành vết thương lòng của cô…”
Trong chớp mắt khi Lưu Giai Ninh chìm vào bóng tối, tưởng cuộc đời của mình đã kết thúc, không ngờ mở mắt ra lại thấy ánh đèn hơi chói mắt trên đầu, trong mũi là mùi nước khử trùng quen thuộc.
Bên tai còn có tiếng khóc của một người đàn ông mà cô khó có thể bỏ qua.
“Hạng Hạo, xin lỗi, tôi không thể cho anh bất kỳ điều gì.” Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt của Lưu Giai Ninh.