Edit + Beta: Trái Đào Nghị Lực
- -----–-----------------
Quý Tri Hứa thu dọn xong hành lý rồi chuyển đến biệt thự của Sở Hành.
Xung quanh biệt thự rất thanh tịnh, xanh tươi, Quý Tri Hứa đánh giá bên ngoài căn nhà, trong đầu khẳng định nơi đây chắc chắn không rẻ.
Sở Hành mở lịch làm việc trong ngày, đem nửa giờ rảnh rỗi kế tiếp đánh dấu màu đỏ.
"Lại đây." Sở Hành mở cửa.
"Được, Sở tổng." Quý Tri Hứa đứng cạnh hai chiếc hành lý lớn ở cửa.
"Đồ ít như vậy?"
Quý Tri Hứa cười không nói, anh chỉ đem theo những đồ dùng cá nhân cùng quần áo, dù sao cũng không phải chuyển nhà thật, chỉ là đổi nơi ở một thời gian thôi, không cần thiết phải đem nhiều.
Chưa kể, trong nhà của tổng tài cái gì mà không có.
"Lên tầng trên dẹp đồ đạc trước đi."
Quý Tri Hứa hơi khó xử kéo hành lý, Sở Hành mở thang máy trong nhà. Quý Tri Hứa đi vào thang máy, nghĩ rằng quả nhiên là gia đình giàu sang, thang máy này không biết chiếm bao nhiêu diện tích.
Trên lầu hai có hai phòng ngủ, cách xa thang máy là phòng ngủ chính của Sở Hành, còn phòng Quý Tri Hứa nằm ở hướng khác. Quý Tri Hứa đi vào phòng, phát hiện đồ dùng thường ngày được đặt trên giường rất đầy đủ.
"Dì giúp việc mua giúp, giống với loại của tôi. Nếu có điều khiến anh cảm thấy không thoải mái hay thiếu cái gì hãy nói với dì."
Vừa dứt lời, Sở Hành đưa cho Quý Tri Hứa cách liên lạc với dì.
"Biết rồi." Quý Tri Hứa hiểu ý của Sở Hành là đừng làm phiền đến bản thân với chút việc lặt vặt.
"Nhà vệ sinh, phòng giữ đồ đều ở bên ngoài, những thứ này đều là của anh. Phòng tôi ở bên kia." Sở Hành lấy tay chỉ chỉ, "Có việc tìm tôi...nhớ gõ cửa"
Quý Tri Hứa gật đầu, thả hành lý vào phòng rồi theo chân Sở Hành lên lầu ba.
Lầu ba từng là thư phòng của Sở Hành và đã sửa lại làm phòng tập thể hình.
"Tôi thích xử lý công việc trong phòng ngủ hơn, nên thư phòng cũng không dùng thường xuyên, thỉnh thoảng có dùng để làm phòng họp. Mỗi tuần tôi có thời gian tập thể hình cố định, trong thời gian đó anh có thể tùy ý ra vào."
Phòng tắm nắng cho người già ở lầu một đã bị Sở Hành đổi thành phòng giữ đồ, phòng khách rộng thoáng, nhà bếp đầy đủ nguyên liệu. Phòng giải trí ở tầng hầm sắp xếp đầy sách của Sở Hành, đây mới là thư phòng thực sự.
"Ting."
Di động Quý Tri Hứa nhận được thông báo mới, Sở Hành gửi cho anh lịch trình hàng ngày của hắn, viết rõ thời gian đi làm, đọc sách, tập thể hình thậm chí là giải trí, vừa xem là hiểu ngay.
Quý Tri Hứa ngoài mặt cười, trong lòng thầm mắng Sở Hành biến thái.
"Thời gian biểu tôi đã gửi cho anh, trừ những khoảng thời gian đã ghi trong đó, còn lại anh có thể ra vào phòng tùy ý, chỉ cần đừng quá ồn ào thì làm gì cũng được."
"Được Sở tổng, tôi đã nhớ."
Duy trì im lặng, Quý Tri Hứa rất giỏi việc này.
Quý Tri Hứa tính quay lại phòng thu dọn một phen, hai người đi thang máy lên lầu hai.
"Tâm trạng anh không tốt?" Trong khoang thang máy nhỏ hẹp Sở Hành hỏi.
Quý Tri Hứa choáng váng trước câu hỏi bất ngờ, theo bản năng lắc đầu.
"Trong lúc làm việc, anh rất vui vẻ. Bây giờ anh không cười."
"Như thế này phải không?" Quý Tri Hứa lập tức nở nụ cười lúc làm việc, đến khi Sở Hành tán thành lại thu về.
Sở Hành lúc này mới nhận thức được đây là nụ cười giả tạo, mặt nạ của Quý Tri Hứa trong khi làm việc, hơn hết hắn đã bị cái mặt nạ đấy lừa rồi.
Hắn nghĩ rằng Quý Tri Hứa là một người cởi mở, hào phóng và dẻo miệng, nhưng bây giờ ra khỏi môi trường làm việc lại trở nên trầm tĩnh, còn có chút bi thương.
Sao lại có người giỏi ngụy trang đến vậy, trong lòng Sở Hành chán ghét loại người trước một kiểu sau một kiểu như một thế này, cảm thấy đau đầu vô cùng, nhất là cùng người như vậy sống chung ba năm.
Đồng thời Sở Hành cũng bị số liệu suy tính của mình làm cho tổn thương sâu sắc.
"Anh có thể cười nhiều hơn không?" Sở Hành không thể tức giận được khi nhìn đến ánh mắt chẳng chút sức sống, giống như một người lớn tuổi sắp lìa đời.
"Được." Quý Tri Hứa nhìn về phía hắn, "Ngài trả cho tôi gấp đôi, tôi bảo đảm trên khuôn mặt tôi lúc nào cũng là nụ cười ngài thích."
Sở Hành bị chọc tức đến mức quay trở lại phòng ngủ, Quý Tri Hứa tắm rửa xong cũng đóng cửa không ra ngoài.
Quý Tri Hứa ở trong phòng đi một vòng, thấy đồ vật đều được chuẩn bị chu đáo, so với đồ trong nhà anh còn nhiều hơn. Anh mở tủ quần áo trong phòng, ước chừng quần áo của anh cũng chẳng lấp đầy cái tủ đấy, phòng giữ đồ bên ngoài với anh mà nói chỉ để trang trí mà thôi.
Ngồi ở trên giường, Quý Tri Hứa chạy cả một ngày cảm thấy chân có chút đau nhức. Mắt anh lia đến hai cái hành lý, lười biếng lôi bộ đồ ngủ ra, trực tiếp đánh một giấc trên giường.
Nằm trên cái nệm mềm mại và cái gối bông, Quý Tri Hứa thấy có chút hoang đường. Cứ thế kết hôn với người lạ, chuyển tới nhà của đối phương, cùng với một người không quen chung sống ba năm, sau đó còn đi đăng ký kết hôn.
Nếu có người biết nói không chừng họ mắng anh là kẻ điên.
Bất quá bản thân cũng bị mắng là kẻ điên không ít lần, cho nên cũng quá quen rồi.
Quý Tri Hứa trở mình, nói thầm: "Cha mẹ, hai người đừng trách con."