Chương 817:
“Xem rồi.” Phương Dục thấp giọng trả lời Đường Ninh, bởi vì Hoắc Thanh Thanh vừa mới ngủ say.
“Thuận tiện cho tôi xem một chút được không?” Đường Ninh đề nghị.
“Cô cho rằng có cái gì kỳ quái?” Phương Dục đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Ninh: “Không đâu, tôi đã nhìn qua nhiều lần. Lần này, quả thực là ngoài ý muốn.”
“Anh cứ cho tôi xem.” Đường Ninh nhấn mạnh, cô không nghỉ ngờ khả năng của Phương Dục, cũng không nghỉ ngờ sự quan tâm của Phương Dục đối với Hoắc Thanh Thanh. Chính vì họ đã là vợ chồng nên Đường Ninh sợ rằng Phương Dục sẽ vì quan tâm mà loạn.
Phương Dục không thể nói qua Đường Ninh, vì vậy anh ấy chuyển giám sát mà anh áy lấy từ phòng giám sát cho Đường Ninh: “Nếu có phát hiện mới, hãy nói cho tôi biết càng sớm càng tốt, mặc dù, tôi nghĩ rằng cô thực sự đã nghĩ quá nhiều.”
Có nghĩ nhiều hay không? Xem xong rồi nói.
Sau khi Đường Ninh nhận được video, cô không phát nó trên máy tính mà xem nó cẩn thận bằng máy chiếu trong phòng làm việc của Đường Ninh.
Trong video, Hoắc Thanh Thanh không trực tiếp điều khiển xe vào hầm để xe mà giao cho bảo vệ, nguyên nhân thực sự là vì tiểu Duyệt không thích mùi của bãi đậu xe ngầm và sợ bóng tối bên dưới.
Hoắc Thanh Thanh dẫn tiểu Duyệt vào căn hộ, nhưng khi cô ấy quay lại và nhắn mã bước vào sảnh, cô ấy nhìn thấy một con chó săn đầu bò trưởng thành đột nhiên lao tới và cắn trực tiếp lên áo khoác của tiểu Duyệt.
Hoắc Thanh Thanh phản ứng nhanh chóng. Cô ấy cởi áo khoác của tiểu Duyệt và ném cho con chó săn đầu bò, nhưng con chó săn đầu bò đã thả lỏng áo khoác và cố gắng lao về phía trước. Hoắc Thanh Thanh không còn cách nào khác ngoài việc ôm tiểu Duyệt, và con chó săn đầu bò cắn vào chân trái của cô ấy một cách dữ dội.
Những người nuôi chó nên biết rằng con chó săn đầu bò thực sự là giống chó rất hung dữ, hơn nữa nó rất dễ cắn và không buông tha cho những gì nó đã cắn, rất tàn nhẫn…
Đường Ninh đã xem đi xem lại đoạn video này, đây quả thực là một vụ tai nạn, vì người chủ chó xuất hiện sớm và quá hoảng sợ nên đã trực tiếp gọi điện khẩn cấp và đưa Hoắc Thanh Thanh đến bệnh viện, điều này không thể lường trước được.
Tuy nhiên, điều khiến Đường Ninh khó hiểu nhất là tại sao con chó này lại đột ngột lao vào tiểu Duyệt.
Chó nhà không thể như chó hoang, chó hoang tính tình không ổn định, cho dù hung dữ, mạnh mẽ đến mấy cũng không đột nhiên nỗi điên.
Vậy tại sao nó cứ đuổi theo tiểu Duyệt?
Sau đó, Đường Ninh gọi cho Phương Dục: “Khi tiểu Duyệt gặp tai nạn, anh có giữ lại quần áo đã mặc không?”
“Đã vứt bỏ rồi.” Phương Dục đáp: “Máu nhiều như vậy, tiểu Duyệt mới ba tuổi, e rằng sẽ để lại bóng ma cho con bến Đường Ninh sau khi nghe xong: “Vậy thì thôi.”
“Cô tìm được cái gì?”
“Tôi không hiểu tại sao con chó đó lại vồ lấy tiểu Duyệt, và vẫn cắn không thả. Tôi nghĩ đến hai câu trả lời bây giờ.
Thứ nhát, tiểu Duyệt trêu chọc con chó này, nhưng con bé vừa về nhà, Thanh Thanh luôn nhìn con bé, vì vậy giả định này là không đúng. Sau đó, là cái thứ hai, trên người tiểu Duyệt có thứ con chó này muốn.”
“Anh nghĩ kỹ lại xem có nghĩ ra được gì không…”
Phương Dục không thể nghĩ được gì, bởi vì khi anh ấy nhận được thông báo, tiểu Duyệt đã được bác sĩ chăm sóc xử lý rồi.
Anh ấy trực tiếp ném quần áo bản của tiểu Duyệt vào thùng rác bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tuy nhiên, để xác minh, Phương Dục đã rời khỏi phòng bệnh, đi đến thùng rác bên ngoài phòng phẫu thuật và lầy quần áo của tiểu Duyệt, may mắn thay, chúng vẫn chưa được dọn sạch.
Nhìn thấy vết máu của Hoắc Thanh Thanh trên đó, Phương Dục đôi mắt đỏ bừng một chút, nhưng vẫn kìm nén được cảm xúc, lục tung quần áo, cuối cùng tìm thấy một mảnh xương trong túi quần của tiểu Duyệt.