Chương 773:
“Vậy dì giúp cháu chào Tỉnh Yên.”
Nói xong, Đường Ninh vào phòng ngủ, lúc này mới nhìn thấy Mặc Đình đã nằm ở trên giường, liền vẫy y với cô: “Lại đây…”
Đường Ninh mang bụng đi tới, bước đi nhẹ nhàng, Mặc Đình giúp cô ngồi xuống giường.
“Anh về lúc nào vậy? Tại sao không ở Hải Thụy làm?”
“Anh nhớ em.” Mặc Đình nói thẳng, từ phía sau ôm lấy Đường Ninh: “Anh nửa đường đã trở về, sợ em ngủ trưa mà anh không ở bên cạnh.”
“Hả?” Đường Ninh có chút nghi ngờ.
“Mấy ngày nay, có chút chuột rút.” Mặc Đình nhìn chân Đường Ninh nói: “Em cho rằng em không nói, anh cũng không biết sao?”
“Bởi vì đây thậm chí không phải là một sự kiện trọng đại, phụ nữ mang thai ít nhiều sẽ có phần gánh nặng.” Đường Ninh dựa vào ngực Mặc Đình, hơi thở dốc vốn thuộc về hơi thở của anh: “Nhưng anh vẫn có thể chú ý tới… em vẫn rất vui đấy.”
“Trưa nay nếu em còn bị chuột rút thì cứ nói với anh, anh bóp cho em, thì sẽ đỡ hơn chút.”
“Đã rõ, ông xã.” Đường Ninh an tâm nhắm mắt lại, tựa vào cánh tay Mặc Đình ngủ say.
Có lẽ bởi vì có người yêu ở bên cạnh, Đường Ninh buổi trưa không bị chuột rút, cô ngủ rất yên bình.
Khi tỉnh dậy, cô vẫn có thể nhìn thấy Mặc Đình, vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, Đường Ninh có chút đau lòng, đứng thẳng dậy khỏi vòng tay anh, xoay người đặt gối dưới đầu Mặc Đình, nhưng khi cô chỉ cúi người đi xuống, Mặc Đình liền mở mắt ra, nhìn Đường Ninh đầy vẻ nuông chiều: “Em tỉnh ngủ rồi hả?”
Cũng không biết tại sao, nhìn thấy Mặc Đình thế này, Đường Ninh cúi người trực tiếp hôn lên, ngậm lấy môi dưới của Mặc Đình mà hôn.
Mặc Đình sững sờ một lúc, cả người bị kéo căng, một lúc sau mới nhẹ nhàng ôm lấy vai Đường Ninh bắt đầu đáp lại, mãi đến khi hô hấp của cả hai có chút khó khăn, Mặc Đình mới rời khỏi môi Đường Ninh.
Thấy vậy, Mặc Đình vẫn giữ nguyên tư thế bắt tiện ban đầu, cười với Đường Ninh: “Nhớ anh hả?”
Đường Ninh biết trong lời nói của Mặc Đình thật sự có một chữ quan trọng bỏ qua, sắc mặt hơi đỏ bừng.
“Anh đưa em đi tắm…”
Đường Ninh nhìn xuống bụng dưới của cô, nhưng Mặc Đình vẫn kiên quyết ôm cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ rất nhẹ nhàng, nhất định sẽ không làm thương đến em và con của anh đâu.”
Một đối tác mà linh hồn của họ đã tìm ra nó từ lâu, không thể không muốn hòa vào cơ thể của người kia.
Bởi vì hai bên, chúng ta đều cần cảm giác thân thuộc đó, chúng ta cần tôi trong bạn… bạn trong tôi…
Trên thực tế, Bạch Lệ Hoa nhớ những gì Hoa Văn Phụng đã hét lên khi bà ta rời khỏi Khải Duyệt Đề Cảnh. Không biết lý do là gì, lần này bà lại tin tưởng Hoa Văn Phụng không có làm giả, nên phải giải trình lại báo cáo nhận dạng ADN, quan hệ họ hàng chiếm 19,9%, nguyên nhân cơ bản dẫn đến só liệu này.
Để biết được chân tướng sự việc, Bạch Lệ Hoa lần nữa cần trích mẫu của Hoa Văn Phụng, vì vậy khi dọn dẹp phòng khách, bà ấy đặc biệt chú ý xem Hoa Văn Phụng có bị rụng tóc hay không.
Đôi khi, có những điều mà bản thân bà ấy thậm chí có thể không hiểu được.
Tất nhiên, DNA chỉ là một khía cạnh, và bà ấy vẫn cần phải quay lại Bắc gia một lần nữa để điều tra những lý do không rõ đẳng sau nó.
Có lẽ đó là sự ưu ái của thượng đế. Bạch Lệ Hoa đã tìm thấy tóc của Hoa Văn Phụng trong phòng khách. Bởi vì chỉ có Hoa Văn Phụng nhuộm tóc màu nâu nên bằng mắt thường có thể nhận ra được tóc của Hoa Văn Phụng.
Ngay sau đó, Bạch Lệ Hoa đã gửi riêng các mẫu của mình, Hoa Văn Phụng và Mặc Đình đến trung tâm thẩm định của bệnh viện một lần nữa.