Chương 731:
Vì vậy, vẻ mặt của Hoa Văn Phụng có chút khó coi: “Việc của tôi, cô không cần biết rõ ràng như vậy, chỉ cần tự lo tốt mình là được.”
“Con biết.” Đường Ninh thâm ý đáp.
Hoa Văn Phụng không biết tại sao, nhưng không thể nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh, nghĩ rằng Đường Ninh đã nhận ra điều gì đó.
Để rồi chôn vùi mọi chuyện, bà ấy cảm tháy cần phải loại bỏ hoàn toàn cô con dâu phiền phức này.
Dù sao đứa trẻ trong bụng Đường Ninh cũng không phải cháu đích tôn của bà ấy!
“Sau này đừng hỏi Mặc Đình nghe ngóng chuyện của tôi.”
Nói xong, Hoa Văn Phụng rời khỏi tổ ấm tình yêu của Đường Ninh và Mặc Đình, tuy nhiên, điều này càng khiến Đường Ninh chắc chắn rằng Hoa Văn Phụng… dường như rất có vấn đề.
Đương nhiên Hoa Văn Phụng cảm thấy được sự khủng hoảng, cho nên ở cửa nhà Đường Ninh cố ý gãi bị thương cánh tay trước khi trở về nhà.
Cha Mặc thấy bà ấy bị thương, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
“Còn không phải con dâu của ông làm chuyện đó. Đoán chừng cô ta còn đang tức giận chuyện máy ngày trước, nên đập nát bát canh gà. Tôi đã bị một mảnh bát sứ cào.”
Hoa Văn Phụng nghẹn ngào nói: “Chồng à, người phụ nữ này. Cô ta thực sự không thể lưu lại. Cô ta đã từng có một người đàn ông, sau này cô ta vì trả thù đối phương nên mới cùng với tiêu Đình kết hôn, từ đầu đến cuối cô ta cũng không yên phận.”
Khi cha Mặc nhìn thấy vết máu trên cánh tay Hoa Văn Phụng, trong mắt ông ấy như thiêu đốt: “Khốn nạn, vô pháp vô thiên rồi.”
“Chồng à, loại con dâu này, anh sao có thể để em nhịn được?”
Cha Mặc nghe xong, trực tiếp đặt Hoa Văn Phụng xuống, lại đi tới tổ ám của Đường Ninh và Mặc Đình, đương nhiên lần này không phải Đường Ninh ở nhà một mình, An Tử Hạo tình cờ ở đây đưa kịch bản cuối cùng của “Nịnh Phi”.
Cha Mặc thấy vậy, cô nam quả phụ ở cùng một phòng, trong lòng không khỏi có chút suy diễn: “Tiểu Đình không có ở nhà, con lại an tâm dưỡng thai thế này?”
Đường Ninh lúc đứng ở cửa nhìn có chút kỳ quái, nhưng An Tử Hạo lại cười nhẹ lắc nhẹ kịch bản: “Cháu nghĩ là bác trai hiểu lầm rồi. Cháu đến là vì công việc. Cháu và Đường Ninh không phải là tư tình như bác tưởng tượng.”
Cha Mặc có chút xấu hổ, nói với Đường Ninh: “Con đã làm gì mẹ chồng con?”
Nghe câu hỏi này, Đường Ninh càng thêm bối rối: “Cha, con thật sự không hiểu cha đang nói cái gì.”
“Không hiểu sao?” Cha Mặc nói xong liền tát một cái tát.
Mặc dù Đường Ninh phản ứng đủ nhanh và không thật sự đánh vào má, nhưng cảm của cô vẫn không tránh khỏi bị quét qua: “Mặc Đình từng nói, vợ của mình tự mình quản thúc, con kiêu ngạo như vậy, đừng trách trưởng bối cha đây động thủ!”
Đường Ninh sững sờ, An Tử Hạo tự nhiên tiến lên: “Bác trai, cái này có hơi quá đáng?”
“Con bé cào mẹ chồng bị thương, khiến Văn Phụng về nhà với vết máu trên tay. Chẳng lẽ là nên làm?”
“Sau này cha sẽ đưa Văn Phụng đi kiểm tra thương tích, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”
Nói xong, cha Mặc xoay người nhanh chóng rời đi, Đường Ninh vẻ mặt ảm đạm nhìn An Tử Hạo.
“Em đã động thủ với bà mẹ chồng độc ác đó?”
“Anh nói xem?” Đường Ninh hỏi lại.
An Tử Hạo suy nghĩ một chút, chỉ có thể trả lời: “Em không bao giờ là người sẽ giải quyết mọi chuyện bằng vũ lực, cho nên anh không tin em thật sự sẽ làm, chính là nói…”
“Bà ta tự mình làm.” Đường Ninh đáp lại lời của An Tử Hạo.
“Có vẻ như đây là một vở kịch lớn đây. Vì bà ta đã tìm được chỗ dựa là chồng, vậy em có phải cũng nên…”