Chương 623:
Hơn nữa, Mặc Đình hẳn là có tính toán từ trước cho chuyện này rồi, việc gì cô phải tự tìm mắt mặt?
Đêm khuya, nhà họ Hứa.
Từ khi ông lão Hứa nói chuyển cổ phần và nhà chính của họ Hứa sang danh nghĩa của Hứa Thanh Nhan, luật sư của ông lão đã đang âm thầm xử lý xong hết mọi chuyện, nói cách khác, Hứa Thanh Nhan chính là chủ nhân mới của Hứa trạch, chỉ cần cô muốn cho ai đi, thì dù là cha Hứa cũng không có quyền phản đối.
Cha Hứa và Diệp Lam còn không biết điều, nhiều ngày thấy Hứa Thanh Nhan vẫn nhẫn nhịn, cho rằng cô không dám lộ ra, bèn âm thầm càng ngày càng quá đáng.
Hứa Thanh Nhan cũng không so đo, dựa theo cách nói của Đường Ninh, cô đã có được tất cả, cần gì phải tính toán chỉ li với Diệp Lam về máy việc nhỏ đó?
Diệp Lam đương nhiên không phải đèn cạn dầu, cô ta ở trong showbiz cũng có nhân mạch. Việc bị Đường Ninh dẫm xuống khiến cô ta sinh ra hận ý, cho nên cô ta bèn gọi điện thoại cho một bạn tốt trong showbiz.
“Thật ra em có đoạt giải hay không thì không quan trọng, dù sao em biết diễn xuất của mình kém, nhưng mà chị Dương thì khác, chị là phái thực lực mà.”
“Nếu năm nay giải thưởng không phải của chị Dương, em là người đầu tiên thấy bắt bình thay cho chị ấy.”
Hứa Thanh Nhan và Đường Tĩnh Tuyên vừa từ ngoài về, hai người cứ vậy yên lặng đứng sau Diệp Lam, nghe cô ta châm ngòi thổi gió khắp showbiz.
Hai người liếc nhau, Hứa Thanh Nhan dùng cằm ý bảo Đường Tĩnh Tuyên có thể về nhà, mà Đường Tĩnh Tuyên cũng chỉ sờ sờ đầu Hứa Thanh Nhan, căn bản là không thèm nhìn đến Diệp Lam. Bởi vì đối với Đường Tĩnh Tuyên, người phụ nữ này có tu luyện thêm mười đời cũng không thể có trí tuệ và trí thông minh bằng một nửa Đường Ninh.
Theo sau, Hứa Thanh Nhan chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Lam, ngồi xuống ghé sô pha đối diện cô ta, còn cười: “Tôi vẫn cảm thấy giải thưởng lần này nên cho cô mới đúng, diễn xuất của cô đúng là thật tự nhiên.”
Diệp Lam nghe thấy giọng Hứa Thanh Nhan, buông điện thoại, lạnh lùng nhìn cô gái đối diện: “Sao nào? Cô có thể gây khó cho tôi được chắc?”
“Tôi đương nhiên không thể làm gì được cô, nhưng mà Diệp Lam, cô cũng không cản được Đường Ninh đạt giải đâu, cho dù cô có hao hết tâm cơ…… Cô còn không có tư cách được đề cử!”
Diệp Lam nhìn Hứa Thanh Nhan đầy châm chọc, dường như cực kỳ khinh thường cô ta. Đối với cô ta, ông lão Hứa sớm muộn cũng phải đi, đến lúc đó, không ai giúp được Hứa Thanh Nhan, nhưng cô ta không thể đoán được, thật ra rất nhiều chuyện đã âm thầm thay đổi.
“Hay là chúng ta cá cược đi?” Diệp Lam dùng nâng cằm nhìn thẳng vào đôi mắt Hứa Thanh Nhan, cực kỳ tự tin: “Tôi cược Đường Ninh không lấy được giải thưởng người mới xuất sắc nhất.”
“Nếu lấy được thì sao?”
“Chúng ta chơi lớn một chút, tôi và cha cô ly hôn.” Diệp Lam cười trào phúng: “Cô cảm thấy thế nào? Đây không phải điều cô vẫn luôn chờ mong sao?”
Hứa Thanh Nhan bình tĩnh nhìn Diệp Lam, im lặng một lúc lâu mới trả lời nói: “Tôi không cược, bởi vì cô chắc chắn sẽ không giữ lời, nhưng mà tôi biết, Đường Ninh sẽ đoạt giải, mà cô…… Đã không còn cơ hội đoạt giải.”
“Hứa Thanh Nhan, tôi khuyên cô đừng quá kiêu ngạo, dù sao ông già đó sẽ có ngày phải đi thôi.”
Hứa Thanh Nhan vuốt tóc, từ trên sô pha đứng dậy, cười trào phúng: “Cô cảm thấy đến bước như ngày nay rồi, tôi còn cần khiêm tốn sao?”
Át chủ bài đã nắm trong tay, chờ thời cơ thích hợp…….
Chỉ còn chờ xem biểu tình của cha Hứa và Diệp Lam thôi!
Giờ phút này, trong bệnh viện yên ắng.
Sau khi trải qua mọi chèn ép, Đường Huyên bị ông lão Đường nhốt trong bệnh viện để an thai. Trên thực tế, từ ngày đó y tá nói cho cô ta biết Đường Ninh cũng mang thai, cũng nhắc nhở cô ta có thể bán tin tức cho paparazzi, trong lòng cô ta không lúc nào nguôi tính toán đó.
Bây giờ cô ta chỉ muốn thoát khỏi bệnh viện, nhưng cô ta không xu dính túi, chỉ có tin tức Đường Ninh mang thai là có thể đổi được giá trị cuối cùng cho cô ta.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Đường Ninh vinh quang được đề cử cho giải thưởng Phi Thiên, tin tức giải trí lúc nào cũng hiện lên trên TV, hận ý và khát vọng muốn chạy trồn trong lòng cô ta càng lúc mãnh liệt.
Nhưng có điều mà cô ta không biết, đến lúc đó, cô ta đã gần như chặt đứt cả cuộc đời mình…