Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm - Bách Hương Mật

Chương 380: Người giả vờ ngủ, không bao giờ gọi dậy được

Khu nhà họ Đường sang trọng, đêm khuya vẫn sáng đèn.

Tình trạng thân thể của ông cụ Đường ổn định xuất viện, cả nhà đều đến bệnh viện chào đón, chỉ là để ông cụ thấy mà vui lòng.

“Ông ơi, hôm nay muộn quá rồi, cháu dìu ông về phòng nghỉ ngơi.” Vợ chồng Đường Huyên đỡ ông cụ, nói.

*Tĩnh Tuyên, thân thể ông nội vừa khỏe. Những chuyện xấu của em đừng lôi ra chọc tức ông nội, hiểu chuyện chút đi.” Đường Huyên ngắt lời Đường Tĩnh Tuyên, nhìn như là vì thân thể của ông cụ, nhưng thật ra là muốn ngăn Đường Tĩnh Tuyên nói về chuyện Đường Ninh.

Nhưng ông cụ cũng không dễ lừa như vậy, ông đứng thẳng dậy nói với Đường Tĩnh Tuyên: “Tĩnh Tuyên, cháu nói đi, miễn là ông nội có thể đáp ứng cháu được.”

Đường Tĩnh Tuyên liếc mắt nhìn Đường Huyên, giờ Hải Thụy còn chưa ra tay phản bác tin đồn nên cậu ấy cũng không rõ chân tướng, vẫn nên đợi kết quả rồi mới nói cho ông cụ.

“Không sao đâu, ông nội.”

*Gì không sao?” Mẹ Đường vội chạy xuống lầu nói với ông cụ: “Cha, có thể cho con chút thời gian được không? Con muốn nói chuyện với cha.”

“Ngọc Linh, có chuyện gì, ngày mai lại nói, không được sao?” Ông cụ mang vẻ nghiêm nghị hỏi.

“Cha, nếu là vì bản thân con, con không sao cả, nhưng việc liên quan tới Đường Ninh, con thật sự chịu không nổi đến sáng mai.” Mẹ Đường bước tới trước mặt ông cụ: “Trước đó đến bệnh viện, nhưng bị người của đại tiểu thư ngăn lại, con không thể gặp cha, vì vậy con đã đặc biệt đợi cha ở nhà.”

“Vậy cô nói đi.”

Dư quang ánh mắt của ông cụ nhìn về Đường Huyên.

“Tiểu Ninh bị thương khi quay phim, đến giờ sống chết không rõ.”

*Cô nói gì?” Ông cụ đột nhiên kích động lên.

“Ông nội, trước tiên ông đừng kích động…” Đường Huyên lập tức nói với ông cụ: “Ông nội, chuyện vốn không nghiêm trọng như dì nói. Con đã nhờ người hỏi thăm.

Đường Ninh chỉ bị thương nhẹ không nghiêm trọng.”

“Nhờ người? Cô luôn coi thường người trong làng giải trí, làm sao có thể trong chốc lát đã nghe ngóng được tin tức?” Mẹ Đường lập tức truy hỏi Đường Huyên: “Hơn nữa, tôi cũng nhờ người nghe ngóng rồi, còn là người của Hải Thụy, nhưng đến giờ, Hải Thụy còn chưa đưa ra thông cáo nào liên quan, còn phong tỏa tin tức với bên ngoài.

Làm sao cô có thể nghe ngóng được?”

“Dì, chuyện dì không làm được, chưa hẳn tôi cũng không làm được?”

“Nhưng lúc nào cô trở nên quan tâm đến Đường Ninh như vậy?” Mẹ Đường lập tức hỏi lại.

“Ngọc Linh, Đường Ninh đã không sao, vậy chính là may mắn trong bắt hạnh. Đợi nó trở về, cô đi thăm nó, đừng cãi nhau trong nhà.” Ông cụ giả vờ bắt công nói: “Hơn nữa, ý của cô, tôi cũng hiểu rồi. Đường Ninh đã không sao, vậy thì hãy nói sau.”

Nói xong, ông cụ quay người, nhưng mẹ Đường lại ở sau lưng hét lên với ông cụ: “Nếu cha vì bênh vực Đường Huyên mà hại chết Tiểu Ninh, thì con cũng không còn bất cứ ý tốt nào với nhà họ Đường. Có thể con không phát hiện ra chứng cứ khiến Tiểu Ninh rơi xuống, nhưng Hải Thụy nhất định sẽ tra ra, lúc đó hi vọng cha vẫn có thể che chở được.”

Lần này, đổi thành mẹ Đường chủ động xoay người.

Đường Huyên lộ ra vẻ không kiên nhẫn, sau đó nói với ông cụ: “Ông nội, về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Ông cụ Đường không nói chuyện, trực tiếp chống gậy trở về phòng.

Hai vợ chồng Đường Huyên trở về phòng, lúc này Đường Tĩnh Tuyên mới lẳng lặng vào phòng ngủ của ông cụ, nói chuyện cùng ông cụ.

“Cháu trai bảo bối, vừa rồi… cháu thất vọng về ông nội rồi à?” Ông lão thở dài với Đường Tĩnh Tuyên: “Trước đây, ông nội đại diện cho công bằng và công lý, nhưng bây giờ, ông nội trốn tránh nhượng bộ khắp nơi, cháu nói thật cho ông biết, chị ba cháu làm sao?”

“Chắc không sao đâu.” Đường Tĩnh Tuyên đáp.

“Tĩnh Tuyên, ông nội biết cháu thích ca hát và cháu đã thành lập ban nhạc, nhưng ông nội muốn nói với cháu rằng ông nội không phản đối việc cháu gia nhập làng giải trí, nhưng tình hình hiện tại. Cháu cũng đã thấy chị cả của cháu thế nào rồi đấy.”

“Ông nội rất hy vọng chị ba cháu có thể trở lại gánh vác cho ông nội, như vậy ông nội cũng có thể đánh trống cùng cháu. Nhưng, Đường Ninh… ôi, cháu bảo ông nội còn có thể trông cậy vào ai đây?”

Đường Tĩnh Tuyên nghe xong lời của lão nhân gia, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy phải có trách nhiệm.

“Ông nội, cháu không phải người kinh doanh.”

“Chị cả của cháu cũng không phải, nhưng nó vẫn tranh giành quyền lợi, vẫn muốn lấy.”

“Ông nội đang đợi, đợi chị ba cháu hồi tâm chuyển ý, nhưng…” Ông cụ lắc đầu, trong lòng ông thực ra cũng biết rõ Đường Ninh vì sao lại không muốn trở về cái nhà này.

Đường Huyên trăm phương ngàn kế như thế…

“Sau này, cháu nên nhìn chằm chằm chị cả cháu một chút, và hỏi thêm tin tức của chị ba. Tuy rằng ông nội cháu đã lớn tuổi, nhưng đã hồ đồ một lần, nhưng không thẻ lại hồ đồ lần thứ hai.”

“Cháu biết rồi, ông nội!”

Trên hành lang nhà họ Đường lúc này không còn ai, và Đường Huyên cầm điện thoại, thắp giọng nhận cuộc gọi.

“Đường tổng, sự việc đã được giải quyết. Nhà sản xuất của “Cao nhân ẳn thế” đã đổi Đường Ninh. Bây giờ mọi người đều nói Đường Ninh là ngôi sao thảm họa trong làng giải trí, tắt cả đều tránh không kịp.”

“Đây vẫn chưa đủ. Còn phải tung tin tà ác hơn nữa, khiến nó hoàn toàn bốc mùi.”

“Hiểu rồi.”

Người bên kia điện thoại trả lời, sau đó cúp máy.

Đường Huyên để điện thoại di động xuống, định quay về phòng, nhưng Đường Tĩnh Tuyên đột nhiên vươn một tay ngăn cản Đường Huyên: “Chuyện chị vừa nói qua điện thoại, em đều nghe hết rồi. Có phải chị đã làm hơi quá rồi không?”

“Tĩnh Tuyên, chị nghĩ em hiểu lầm rồi…”

“Ngụy biện trước mặt em có ý nghĩa không? Chị cả!?”

Đường Tĩnh Tuyên khoanh tay hỏi lại: “Đường Huyên, chị thật sự không cảm thấy mọi người trong nhà đang khoan dung với chị sao? Dì đối xử với chúng ta thế nào, những năm qua chị tự biết rõ. Dù chị ép Đường Ninh ra ngoài, chị ấy cũng không nói nửa lời đau lòng, nhưng giờ chị vẫn đang được voi đòi tiên… “

“Chị không hiểu em nói gì. Tránh ra. Chị muốn đi nghỉ ngơi. Em không cần quản gia sản, em không hiểu.”

Đường Huyên thuận thé, đầy Đường Tĩnh Tuyên ra.

Đường Tĩnh Tuyên hít sâu một hơi không nói gì.

Vì hiện tại cậu ấy hiểu rõ một điều, người giả vờ ngủ, bạn sẽ không bao giờ gọi tỉnh được.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!