Chương 307: Lục Triệt xuống tay với chị rồi?
“Sao cô đột nhiên lại có hứng thú với con bé?” Đường Huyên duy trì dáng vẻ tao nhã truy hỏi Trì Tâm Nghiên, ánh mắt sắc bén vô cùng: “Thật ra cô không quen nó đúng không?
Trì Tâm Nghiên bị nhìn thấu, cười ngượng ngùng, sau đó mới giải thích: “Em chỉ là cảm thấy, đường đường là một thiên kim tiểu thư, tại sao lại phải chà đạp bản thân như vậy, hơn nữa còn liên lụy đến người nhà…”
“Chuyện này cô không cần phải lo lắng. Đường Ninh tự hiểu rõ.” Đường Huyên có chút không tự nhiên ngắt lời Trì Tâm Nghiên: “Trì Tiểu thư, đây là chuyện nhà họ Đường chúng tôi.”
Trì Tâm Nghiên biết Đường gia không dễ đắc tội, liền lấy lui làm tiến: “Chị Huyên, em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy thương tiếc.”
“Nó không có gì để cô đáng phải thương tiếc!”
Suy cho cùng, đứa con của tiêu tam vốn cũng không có địa vị gì trong nhà họ Đường.
May mắn thay, Đường Ninh tự mình hiểu rõ. Ít nhất, so với người mẹ kia của cô thì thức thời hơn nhiều. Vì vậy, Đường Gia dứt khoát coi như Đường Ninh không tồn tại, mọi người cũng không xen vào chuyện của nhau.
Trì Tâm Nghiên không thăm dò được tin tức gì hữu ích, điều chắc chắn duy nhất là Đường Ninh thực sự bị Đường Gia đuổi ra khỏi nhà.
Sau khi Trì Tâm Nghiên rời đi, Đường Huyên kêu người hầu dọn sạch cốc nước cô ta đã uống, khi cô đứng dậy thì thấy Đường lão gia đang chống gậy bước vào phòng khách.
“Ông nội…”
“Ta vừa thấy tiểu thư nhà họ Trì đến, có chuyện gì vậy?”
Đường Huyên không dám nhắc tới Đường Ninh trước mặt ông, chỉ có thể đáp: “Đến thăm một chút, cũng không có việc gì ạ.”
Đường lão gia liếc nhìn Đường Huyên, ánh mắt bén nhọn lóe lên tia nghi hoặc, ông không truy hỏi mà chỉ cực kỳ nghiêm túc nói với Đường Huyên: “Ta đã xem tin tức về vị tiểu thư Trì này và Đường Ninh. Có phải mọi người đang nói về cô ấy không?
Bắt tay cháu gái ta chê bẩn còn phải đi rửa tay… “
Đường Huyên bàng hoàng …
“Ông nội…”
“Đừng tưởng rằng ta vẫn còn giận Đường Ninh. Trong lòng các người cũng biết rõ tại sao ta đuổi Đường Ninh ra khỏi nhà.
Chính cha cháu mới là người làm ra chuyện hoang đường.
Nửa phân cũng không liên quan gì đến Đường Ninh. Ta thất vọng vì nó, nhưng Đường Ninh cũng là cháu gái của Đường Chấn ta, đây là sự thật không thể chối cãi. “
Đường lão gia không nói nhiều, nhưng Đường Huyên lại sinh ra một loại cảm giác khó chịu cùng lo lắng.
Trong gia đình này, chỉ có Đường Ninh là con của tiểu tam, nhưng lại nhận được tình yêu thương của ông nội nhiều nhát.
Đường Ninh có tài đức gì?
Hơn nữa, ông nội nói vậy là có ý gì?
Đường Ninh hoàn toàn không biết tên của mình đã gây chấn động ở Đường Gia. Cô chỉ đang chuyên tâm chuẩn bị cho việc quay bộ phim lớn của Fearless ở Pháp, có gắng hết sức để tạo ra hiệu quả tốt nhất mà Mặc Đình mong muốn.
Đêm trước ngày sang Pháp, chị Long xin Đường Ninh nghỉ phép. Đường Ninh đang thu dọn hành lý quay lại nhìn chị Long, có chút khó hiểu: “Không phải cho dù dầu sôi lửa bỏng chị cũng đều luôn đi cùng em sao? Sau khi ở bên Lục Triệt, thật sự không còn dính em một chút nào nữa rồi. “
“Chị muốn ở lại với anh ấy thêm vài ngày. Hơn nữa, em đi Pháp, toàn bộ hành trình đều có Boss đi cùng, có chị hay không cũng không có gì khác biệt.” Chị Long cười giải thích với Đường Ninh.
Đường Ninh cần thận quan sát chị Long, sau đó phát hiện trên cổ cô có vét lốm đốm: “Đó là lý do chị bỏ rơi em?”
Chị Long vội vàng che cổ, khẽ ho một tiếng: “Cái kia…”
“Lục Triệt xuống tay với chị rồi?”
“Cái gì mà xuống tay rồi, khó nghe như vậy.” Chị Long lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi xách ra đưa cho Đường Ninh xem: “Bọn chị là hợp pháp, hợp pháp!”
Đường Ninh cầm giấy đăng ký kết hôn của chị Long và Lục Triệt, có chút kinh ngạc: “Sao chưa từng nghe chị nói qua?”
“Hôm đó … đã muộn, cả hai có chút không kìm lòng nỗi. Sau đó, chị bảo anh ấy là từ chối hành vi X trước hôn nhân, cho nên… ngày hôm sau, bọn chị đi lấy giấy chứng nhận.”
Đường Ninh trả lại giấy chứng nhận kết hôn cho chị Long, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu: “Chị kết hôn qua loa như vậy.
Em còn chưa kịp nói một lời chúc phúc.”
“Giữa chúng ta đâu cần câu nệ?” Chị Long bật cười: “Hơn nữa, chuyện này là do Lục Triệt và chị quyết định. Bọn chị chỉ nghĩ về thế giới nhỏ của hai người. Hiện tại như thế này vừa hay.”
“Đã như vậy rồi em mà không đồng ý cho chị nghỉ thì em còn nhân tính sao?” Đường Ninh đặt hành lý xuống, nhẹ nhàng ôm chị Long: “Nhất định phải luôn ân ái như vậy. Máy hôm trước vì việc thu mua SW-SINGWONG mà Lục Triệt bận tối mắt tối mũi, hay là em gọi điện cho chồng em bảo anh ấy cho chồng chị nghỉ vài hôm. Chị thấy sao? ” “Ừm … Vẫn là em tốt nhất.”
Buổi chiều, Mặc Đình về nhà, Đường Ninh nói với anh về chuyện hôn nhân của Lục Triệt và chị Long, còn kêu anh cho Lục Triệt nghỉ phép. Mặc Đình suy nghĩ một chút, cũng không phản đối: “Dù sao thì tạm thời anh cũng không cần cậu ta.”
“Anh đây là đang ghét bỏ Lục Triệt à?” Đường Ninh đem hành lý đưa cho Mặc Đình, không nhịn được cười khẽ.
“Thảo nào gần đây tốc độ xử lý công việc chậm lại. Hóa ra là tập trung tỉnh lực vào chỗ khác.” Mặc Đình ra hiệu cho Đường Ninh đứng yên không nhúc nhích, sau đó một mình cầm hành lý của cả hai lên xe. “Mọi thứ đều đã thu dọn xong rồi, vậy đi thôi.”
“Nhưng anh cùng em ra nước ngoài thư giãn, hay là để Phương Dục thay Lục Triệt vài ngày?”
Thực ra, Đường Ninh muốn giúp người ta hoàn thành ước vọng, bởi vì Lục Triệt và chị Long đã kết hôn, nhưng Hoắc Thanh Thanh và Phương Dục đang xa nhau.
“Hoắc Thanh Thanh không ở Pháp…”
Đường Ninh sửng sốt, vậy mà cũng bị Mặc Đình nhìn ra.
“Hơn nữa em đã đánh giá thấp chồng mình rồi …”
Đường Ninh không phản bác, thuận tay mở cửa cùng Mặc Đình ngồi lên xe.
Chuyến bay lúc 8 giờ tối, Mặc Đình cũng mang một vài nhân viên đi theo, đoàn người đến sân bay, lập tức gây sự chú ý của người qua đường, hơn nữa không phải phạm vi nhỏ, mà là quy mô lớn, hỗn loạn đến mức Đường Ninh và Mặc Đình không thể tiếp tục đi về phía trước.