Chương 281: Anh liên thủ với cậu ấy rồi
Nhìn thấy Phương Dục, Hoắc Thanh Thanh cảm thấy có chút bối rối, suy cho cùng dáng vẻ này của cô bây giờ là trên người không chút mảnh vẻ che thân.
Phương Dục nhìn đôi má của Hoắc Thanh Thanh ửng đỏ, lập tức cởi chiếc áo khoác của mình đi đến trên sàn chữ T, choàng lên người Hoắc Thanh Thanh.
Có điều lúc sắp đưa cô rời khỏi, đạo diễn catwalk lại đột nhiên hỏi Phương Vũ: “Cậu là ai chứ?”
“Tổng quản lý nghệ sĩ Hải Thụy Phương Dục!” Phương Dục trả lời lạnh nhạt.
Đối phương bị sặc một chút, khí thế chấp vấn lúc nãy không còn sót lại chút gì cả: “Cậu không thể đưa cô ấy đi, bây giờ cô ấy vẫn đang làm việc, các người muốn vi phạm hợp đồng sao?”
“Hợp đồng?” Nhắc đến hợp đồng, Phương Dục lập tức nói với người đại diện của Hoắc Thanh Thanh: “Cầm qua đây!”
Người đại diện lau khô nước mắt, liền đưa hợp đồng đến tay của Phương Dục.
Phương Dục thuận tay lật ra xem, sau đó nhìn thấy quy định hợp đồng bên trên, dùng chiếc bút máy trong túi của mình đánh dấu lên, sau đó giơ lên cho đạo diễn catwalk xem: “Anh bị mù an, Đạo diễn catwalk lạnh lùng “hừm” lên một tiếng.
: Phương Dục thấy anh ta vẫn không thừa nhận, trực tiếp nói với vệ sĩ mà mình đưa đến: “Nhắn lấy anh ta.”
“Cậu muốn làm gì?” Gương mặt của đạo diễn catwalk liền biến sắc.
Vệ sĩ nghe lệnh, lập tức bước lên hai người rồi bắt lấy đạo diễn catwalk mập mạp kia, sau đó áp tải đến trước mặt Phương Dục.
“Anh có phải là nhìn không rõ không? Tôi sẽ để cho anh nhìn cho đủ!”
“Tôi nói cho các người biết, các người đây là đang phạm pháp đó!” Đạo diễn catwalk liền hoảng sợ la lớn.
Phương Dục thấy như vậy liền ra hiệu cho vệ sĩ, chỉ có một tiếng “bịch” vang lên, bụng của tên đạo diễn catwalk đó đã bị ăn đòn, sau đó Phương Dục tiếp tục hỏi: “Xem rõ chưa?”
“TÔI Si, “Xem lại, anh vẫn là xem chưa đủ cần thận rồi!”
Bởi vì đã quen với sự khéo léo, vì vậy ánh mắt của Phương Dục chỉ tỏ ra đặc biệt sắc bén khi ở buổi họp báo trước công chúng, thế nhưng ngay lúc này anh lại có một đôi mắt sắc bén tựa như chim ưng vậy.
Đạo diễn catwalk trực tiếp bị đánh đến nằm dài trên sàn, tiếp sau đó, Phương Dục quăng hợp đồng xuống trước mặt tên đạo Í diễn catwalk đó: “Tin không? Hải Thụy có thể khiến cho cổ phiếu của IY rớt xuống tới đáy vực chỉ trong vòng 1 đêm.”
“Vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng, vậy mà người phụ trách IY các người lại không biết điều, nếu muốn đi nhập bọn cùng với người của Tinh Hoàng, vậy thì phải gánh vác cái giá đắc tội với Hải Thụy!”
“Quy tắc đạo lý, anh phạm chúng tôi trước, chúng tôi trả thù sau là hợp tình hợp lý.” Nói xong, Phương Dục ôm lấy vai của Hoắc Thanh Thanh trực tiếp giẫm qua mu bàn tay của tên đạo diễn catwalk đó.
Hoắc Thanh Thanh nghiêng đầu liếc nhìn Phương Dục đang ôm lấy tay phải của mình trong vô thức, đột nhiên cảm thấy, có lẽ ấm ức lần này cũng không uỗng phí.
Sau khi rời khỏi sàn catwalk, Phương Dục nhét Hoắc Thanh Thanh vào trong xe, đồng thời lấy chiếc thảm len từ ghế sau đưa cho cô, đặt lên chân đùi cô.
“Chịu ấm ức rồi…”
“Tôi không ngờ rằng người của IY vậy mà lại không biết xấu hỗ như vậy, càng không thể ngờ rằng bọn họ có thể không coi Hải Thụy ra gì.
Phương Dục nghiêng đầu liếc nhìn Hoắc Thanh Thanh, sau đó khởi động xe, chuẩn bị đưa Hoắc Thanh Thanh về nhà: “Trước khi IY bán nội y cao cấp, là một công ty thuộc ngành nghề dịch vụ gì đó, sau này chuyển đổi thành công mới có IY ngày hôm nay, tuy thế lực sau lưng đã được dọn sạch, thế nhưng…
những yếu tố trong phương diện này vẫn còn tồn tại, trước đây khi cô nhận hoạt động này, tôi đã nhắc nhở cô phải suy xét cần thận.”
“Về phần không coi Hải Thụy ra gì, tôi nghỉ ngờ, gần đây IY muốn đi lại con đường cũ, đem thương trường biến thành giang hồ.”
“Vậy tại sao anh còn đắc tội bọn họ như vậy, phải làm sao bây giờ?” Hoắc Thanh Thanh có chút lo âu hỏi Phương Dục.
“Giới giải trí có mấy người là sạch sẽ chứ? Mọi người giỏ trò chẳng phải là tiền bạc mà còn là thế lực sao? Loại chuyện này dĩ nhiên sẽ có Mặc Tổng xử lý, không nằm trong phạm vi lo lắng của cô đâu.”
“Chuyện bức ảnh của Đường Ninh, xử lý xong chưa?”
“Đang xử lý.” Phương Dục trả lời ngắn gọn, sau đó dùng cằm chỉ về phía nơi đến trước mặt nói: “Không ngờ lại gần nhà cô đến vậy, lên đó đi.”
Hoắc Thanh Thanh liếc nhìn môi trường xung quanh, vốn dĩ muốn cởi áo trả lại cho Phương Dục, thế nhưng Phương Dục lại đưa tay ấn tay phải của cô xuống: “Cô muốn như vậy mà đi lên đó à?”
Trên người Hoắc Thanh Thanh đang mặc nội y màu trắng, cộng thêm đang là mùa đông, nếu như cô muốn mát mẻ thế này đi lên đó, nhất định sẽ phát điên lên rồi lại phải lên tiêu đề trang bìa.
“Hay là đưa cho tôi chìa khóa, tôi lên đó trước lấy một bộ đồ đem xuống cho cô.”
Hoắc Thanh Thanh do dự một hồi lâu, lúc này mới nói: “Hay là tôi đi qua chỗ của người đại diện ở bên đó vậy, tôi có hơi sợ.”
Sợ sự trả thù của IY.
“Nếu như IY thật sự muốn trả thù, cô cảm thấy cô trốn ở chỗ của người đại diện có ích gì không?”
“Vậy đưa tôi đi đến khách sạn đi.”
Phương Dục trầm tư liếc nhìn cô, sau đó nói với cô: “Dù sao cũng chỉ có một đêm, đến nhà tôi.”
“Cái gì mà chỉ có một đêm?”
“Cô không cần biết.” Nói xong, Phương Dục khởi động lại xe, đi thẳng về hướng nhà của mình: “Con gái tôi rất ngoan, nếu như cô bằng lòng có thể chơi cùng với con bé, nếu như cô không thích trẻ con, có thể ở lại phòng khách mà ngủ.”
Hoắc Thanh Thanh lén lườm Phương Dục, chỉ là lườm một cái.
Lần trước sau khi hai người nói chuyện xong, cô vẫn cứ luôn chưa kịp suy ngẫm về tình cảm của mình, mãi đến lúc nãy Phương Dục lấy áo khoác choàng lên người cô, và còn hung hãn làm mắt mặt của lY, cô mới biết rằng, hóa ra bắt tri bất giác Phương Dục đã giúp cô rất nhiều lần.
Hoắc Thanh Thanh không biết bản thân mình sao lại đi đến chung cư của Phương Dục, chỉ biết là sau khi vào cửa thì nhìn thấy con gái của Phương Dục đang làm bài tập thủ công dưới sự giúp đỡ của dì.
“Bảo bối, qua đây…” Phương Dục vẫy tay với Phương Duyệt, đứa trẻ lập tức chạy đến trong lòng Phương Dục, ra sức cọ người vào anh.
“Kêu dì Hoắc…”
“Kêu chị!” Hoắc Thanh Thanh liền sửa lại.
Phương Duyệt gãi đầu của mình, giọng nói ngọt ngào thơ ngây hỏi Phương Dục: “Cha ơi, con cảm thấy cô ấy càng giống chị hơn…”
“Vậy tùy con.” Phương Dục xoa đầu Phương Duyệt, sau đó đưa Hoắc Thanh Thanh đến phòng nghỉ của khách, rồi lại lấy đưa cho cô ấy một bộ đồ mặc ở nhà của mình: “Tôi còn phải trở về công ty, cô thì ở lại đây đi, đến ngày mai là được rồi.”
“Anh và Mặc Tổng muốn giải quyết chuyện của IY?”
“mm Hoắc Thanh Thanh nhận lấy bộ đồ mặc ở nhà, đợi sau khi Phương Dục đi, mới cẩn trọng trở lại phòng nghỉ của khách, tựa vào hành lang.
Nghĩ thế nào, Hoắc Thanh Thanh cũng cảm thấy cô và Phương Dục là quá xa vời, không chỉ là thân phận địa vị, mà còn một thứ nho nhỏ như thế đang kẹo giữa hai người.
Cuối cùng, Hoắc Thanh Thanh vẫn là nên gọi điện thoại cho trợ lý của mình: “Đến đón em đi, em đang ở nhà của Phương Dục, tối nay ở khách sạn.”
Phương Duyệt vừa nghe Hoắc Thanh Thanh muốn ởi liền đứng dậy, nắm lấy ống quần của Hoắc Thanh Thanh: “Chị ơi đừng đi có được không? Là do Tiểu Duyệt chọc giận làm chị không vui đúng không? Dì cũng sắp tan ca rồi…chỉ còn có mỗi một mình Tiểu Duyệt thôi.”
Hoắc Thanh Thanh ngắn người, đứa bé con nhỏ như vầy, vậy mà lại biết chú ý đến cảm nhận của người khác sao?
Dì nhìn thấy như vậy, lập tức ngại ngùng giải thích: “Tiểu Duyệt chỉ có mỗi một mình anh Phương là người thân, vì vậy…con bé rất nhạy cảm.”
Hoắc Thanh Thanh nhớ lại, bản thân mình cũng đã từng sống phụ thuộc vào một người đàn ông, vì vậy cô rất hiểu cảm nhận của Phương Duyệt, nói với dì: “Dì tan ca đi, để con chăm sóc con bé.”
Phương Dục rất nhanh đã trở về đến công ty, còn lúc này Mặc Đình vẫn đang ở phòng chờ độc lập của sân bay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!