Chương 200. Anh làm chủ ở ngoài, em làm chủ ở nhà
Để biết được hoàn cảnh cụ thể của Hàn Hinh Nhi, La Hạo đã nhờ người tìm thông tin liên lạc của cô gái kia trong thùng rác, đồng thời tìm ra địa chỉ nhà của cô gái mà không ai hay biết.
Rõ ràng đối phương không ngờ La Hạo lại đích thân tới cửa, còn tưởng rằng Đường Ninh có tin tức, nên mời La Hạo vào nhà, trên mặt nở nụ cười.
“Có phải hôm nay anh đến nói với tôi rằng Hinh Nhi được cứu rồi?”
La Hạo nhìn khuôn mặt ngây thơ của đối phương, khẽ cong môi: “Có thể kể cho tôi nghe tình huống của Hàn Hinh Nhi không?”
Cô gái suy nghĩ một lát rồi ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh La Hạo, giải thích với anh: “Tôi gặp Hinh Nhi ở trường trung học, sau này chúng tôi cùng nhau đi du học, nhưng thận của Hinh Nhi không tốt, tìm tất cả các người quyên tặng đều phối hình thất bại.”
“Sau đó, Hinh Nhi bị bệnh, chúng tôi trở về nước, sau đó Hàn Vũ Phàm đưa Đường Ninh đến để phối ghép với Hinh Nhi. Rất nhiều người thất bại, nhưng chỉ có Đường Ninh là hoàn toàn thành công.”
Cô gái cúi đầu thở dài nói: “Sau này, chúng tôi mới biết, Hinh Nhi biết rằng anh trai cô ấy có lỗi với Đường Ninh, vì vậy nên không bao giò đề cập đến việc Đường Ninh đến cấy ghép nữa, bởi vì cô ấy cũng biết người nhà họ Hàn đã nợ Đường Ninh rất nhiều.”
“Vì lý do này, Hinh Nhi còn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Hàn, bây giờ ở trong bệnh viện một mình, lẻ loi hiu quạnh.”
“Thật ra, tôi đã muốn tìm Đường Ninh từ lâu, nhưng… Hinh Nhi lại ngăn cản tôi, tuy nhiên gần đây thân thể của Hinh Nhi thực Sự càng ngày càng kém. Tôi sợ cô ấy sẽ không trụ vững được, nên mới… tìm cách liên lạc với Đường Ninh.”
“Không phải Đường Ninh làm người mẫu cho công ty của các anh sao? Cho nên, tôi mới tìm đến các anh…” Cô gái hoàn toàn là người ngoài cuộc, không hiểu gì về sự đen tối trong giới, chỉ biết Đường Ninh thuộc về Tranh Điền, nhưng cô ấy lại không biết mối quan hệ hiện tại của Đường Ninh và Tranh Điền xấu đến mức nào.
“Tôi thực sự đã chịu đựng rất lâu rồi, Đường Ninh cũng chính miệng đồng ý, dù sao thì cô ấy cũng nên đưa ra một lời giải thích, bác sĩ đã nói rằng thận của một người bình thường đủ để đảm bảo các chức năng khác nhau của cơ thể.”
La Hạo nghe đối phương nói xong, cân nhắc trong lòng một chút, sau đó hỏi: “Tình huống rất nghiêm trọng sao?”
“Thận của cô ấy đang suy yếu quá nặng, đã bị nhiễm trùng tiểu đường trung kỳ, chạy thận không còn giúp cô ấy đỡ đau nữa…”
Cô gái nói, giọng hơi nghẹn lại.
Sau khi nghe xong, La Hạo gật đầu: “Tôi đã liên lạc với Đường Ninh rồi, nhưng… dường như cô ấy không nhớ chuyện này, cũng không cho tôi một câu trả lời, hơn nữa cô ấy đang làm việc ở Anh, tôi không thể liên lạc trực tiếp với cô ấy…”
Sắc mặt cô gái lập tức thay đổi, mím môi nhẹ, cuối cùng gật đầu: “Dù sao cũng cảm ơn anh.”
“Không có chỉ.” La Hạo đứng dậy, nhưng khi rời khỏi nhà cô gái, anh ta vô tình nghe thấy cô gái nói gì đó sau lưng.
“Những người trong giới đó quả nhiên không đáng tin, Đường Ninh cũng vậy sao? Tội nghiệp Hinh Nhi vẫn còn nhớ cô ấy như vậy!”
Nhưng cô ấy căn bản không biết rằng La Hạo chưa từng liên lạc với Đường Ninh.
Tất nhiên, đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này, giấu diễm không nói, cố ý gây sự với hai bên, đó là phong cách làm việc của anh ta.
Mặc dù, lần này còn liên quan đến mạng người!
Đêm tại London, Đường Ninh làm bữa tối cho Mặc Đình trong trang viên. Để Mặc Đình bớt mệt mỏi, cô chỉ cho Mặc Đình hai tiếng mỗi ngày để giải quyết những việc quan trọng. Tất cả thời gian còn lại để làm việc với cô, sau đó điều chỉnh các dây thần kinh căng thẳng.
Mặc Đình dựa vào khung cửa phòng bếp, khoanh hai tay nhìn Đường Ninh bận rộn, khóe miệng bắt giác nở nụ cười.
Hóa ra đây là… cảm giác bị giám sát, hóa ra Đường Ninh có một mặt mạnh mẽ như vậy…
Tất nhiên, anh luôn cắm Đường Ninh vào bếp, nhất là sợ cô cầm dao, nên hai vợ chồng mua luôn nguyên liệu làm sẵn, chỉ cần xử lý đơn giản là có thể thưởng thức.
Sau bữa tối, cả hai cùng dựa vào nhau, ngồi trên ghế sô pha xem phim.
Trước kia, Đường Ninh luôn tựa vào vòng tay của Mặc Đình, nhưng bây giờ, đổi lại thành Mặc Đình tựa vào trong lòng Đường Ninh.
Sau khi đã buồn ngủ, hai người trở lại giường nằm đối diện nhau, Đường Ninh vươn tay sờ lên mặt Mặc Đình, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Anh có biết là anh làm em sợ lắm không?”
“Ừm.” Mặc Đình nhẹ gật đầu.
Tên ngốc này, doạ cô sợ như thế, sợ đến mức phát khóc…
“Sau này có như vậy nữa không? Một mình chịu đựng đau đớn ở trong phòng?”
Mặc Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của Đường Ninh, cuối cùng vòng tay qua cổ cô, đem cả người cô ôm vào lòng, áp chặt cô vào trong ngực: “Có em thật tốt.”
Đời này, còn đòi hỏi gì nữa?
Có một người thực sự đặt mình vào trái tim.
Đường Ninh nằm trên người Mặc Đình, vùi hai má vào ngực anh, vươn hai tay ôm chặt vòng eo hẹp của anh, cọ cọ mặt: “Đình… đừng bệnh.”
*ƯỨm.”
Giò phút này, Mặc Đình đã hoàn toàn thuần hóa trước mặt Đường Ninh, bên ngoài vẫn có thể hung dữ, mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Đường Ninh, anh cũng có thể tỏ ra yếu đuối, có thể là người được yêu thương trân trọng. Thì ra quan hệ nam nữ… vẫn có thể như thế này.
Yêu và được yêu đều hạnh phúc như nhau.
“Sau khi công việc ngày mai kết thúc, chúng ta sẽ trở về Thịnh Kinh.”
Mặc Đình nghe xong lắc đầu: “Trong cuộc sống, anh có thể nghe lời em, nhưng trong công việc nhất định phải nghe lời anh. Sau khi công tác JK hoàn thành, những nhãn hiệu tên tuồi đều lần lượt gửi lời mời đến hộp thư của em. Đó là giai đoạn thăng tiến rất quan trọng của em. Một khi em bỏ lỡ hoặc từ chối thì chuyến đi JK lần này sẽ trở nên vô ích.”
“Nhưng…”
“Anh chỉ bị đau nửa đầu, không phải đau suốt đời.”
Đường Ninh không nói lời nào, như đang cân nhắc trong lòng, bởi vì cô hiểu rõ hơn Mặc Đình, nếu cô bỏ lỡ lời mời quốc tế này, thì muốn có được cơ hội tốt như vậy lần thứ hai trong giới, không biết là khi nào.
“Vậy anh nghỉ ngơi hai ngày đi.”
“Không cần em phải nói, sinh hoạt anh đều nghe em.” Mặc Đình không phản bác, đồng thời ghé sát vào tai Đường Ninh nói: “Anh làm chủ ở ngoài, em làm chủ ở nhà.”