Chương 1194:
*Cô cũng không giúp gì được tôi đâu.” Lâm Thiển dựa vào gốc cây nói: “Tôi vẫn cầm cự được.”
*Ở nơi này nếu cô bị sốt dẫn đến viêm phổi thì ai cứu được cô?” Hạ Hàm Mạt kéo Lâm Thiển đến bên cạnh, đặt cô ở nơi thoáng gió rồi xé quần áo ra, hứng nước mưa để chườm cho Lâm Thiển: “Chỉ là nhiễm phong hàn thì tốt rồi, nếu như bị nhiễm ký sinh trùng thì phải tiêm.”
“Cô có vẻ biết rất nhiều.” Lâm Thiển mệt mỏi cười.
Cũng không biết là ai, sau khi nghe Hạ Hàm Mạt nói, liền cho rằng ký sinh trùng chính là virus, giống như một loại virus chết người được mang về từ châu Phi. Vì vậy cô ta lặng lẽ nói với vài người xung quanh. Mà bọn họ thì sợ hãi liền nói với Châu Thanh.
“Anh Châu, chúng ta tiếp tục leo núi thôi.”
“Nhưng…”
“Mọi người không cần lo cho chúng tôi đâu, chúng tôi tự trèo lên, tôi không muốn bị nhiễm virus.”
Châu Thanh sững sờ, giải thích thế nào cũng vô dụng.
Lúc này, Hạ Hàm Mạt đi tới nói với Châu Thanh: “Anh Châu, anh bảo vệ bọn họ đi tiếp, chỉ cần tránh xa tôi và Lâm Thiển là được.”
“Nhưng…”
“Yên tâm đi, tôi có thể lo được.”
Châu Thanh tin tưởng nhìn Hạ Hàm Mạt rồi đưa đám người kia đi tiếp.
Hạ Hàm Mạt ở cùng với Lâm Thiển, nhưng Lâm Thiển vẫn cảm thấy khó chịu…
*Nói chuyện với tôi đi.” Lâm Thiển đột nhiên yêu cầu.
“Cô muốn nói chuyện gì?” Hạ Hàm Mạt để cô dựa vào người, hỏi.
“Thực ra, tôi không cha không mẹ, không có gì vướng bận…” Lâm Thiển đột nhiên thở dài: “Nhưng cô thì khác, cô còn có anh trai.”
Dù sao thì Đường Ninh cũng đang ở Thịnh Kinh, không thể nhận được thông tin chính xác.
Xảy ra trận lũ lớn như vậy, rốt cuộc có ai đến cứu trợ hay.
không? Đường Ninh sốt ruột, một tiếng gọi tới ba cuộc điện thoại thúc giục Lục Triệt, cuối cùng đã nhận được câu trả lời từ đội cứu hộ. Nhóm người bọn họ có lẽ đã đi sâu vào trong núi, hiện giờ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng, cô không nhìn thấy người, sự lo lắng của Đường Ninh không thể xóa bỏ được.
“Yên tâm đi.” Mặc Đình an ủi người phụ nữ trong lòng: “Việc cứu hộ chúng ta không giúp gì được, em còn đang mang thai, chỉ cần tìm thấy tung tích của họ, Hải Thụy sẽ trực tiếp phái trực thăng tới đó đón người về.”
Đường Ninh bình tĩnh lại rồi gật đầu.
“Không sao đâu, tin anh.”
Con người dù có mạnh mẽ đến mức nào thì cũng sẽ vô cùng nhỏ bé khi đối diện với thiên nhiên.
“Có thể đi tới điểm dừng chân gần nhất không? Em muốn nhìn thấy bọn họ đầu tiên.”
Mặc Đình biết rằng không thể không nghe lời Đường Ninh, vì vậy anh lập tức sắp xếp.
Nhưng trên tiền tuyến phòng chống lũ, một đội ngũ vốn đang yên ổn liền xuất hiện một người đặc biệt, đó là thiếu tướng không quân Lý Cần. Vốn dĩ là tới đón Lâm Thiển nhưng nhìn thấy sóng to gió lớn như vậy, lại còn nghe nói Lâm Thiển cùng mọi người bị kẹt trong núi sâu, anh liền lấy một ít thuốc thường dùng từ bệnh xá, sau đó cởi áo khoác chuẩn bị lên núi.
“Này, anh định làm gì vậy? Có biết là rất nguy hiểm không?” Có một binh sĩ liền ngăn cản anh lại, không cho anh mạo hiểm.