Người mở cửa là một đạo cô mi mục thanh tú, khoảng chừng 14, 15 tuổi, đầu vấn một búi tóc, hai bên tóc mai xoã dài, trên người mặc đạo bào khá dày, trông vừa vụng về lại vừa đáng yêu.
Tiểu đạo cô mở cửa xong, mời bà cố tôi, Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả vào. Sau khi bước vào, cô nàng nhìn một lượt từ trên xuống dưới ba người họ liền nói, thời tiết lạnh lẽo, ba vị mời theo ta vào trong. Nói xong, tiểu đạo cô đi trước dẫn đường, đưa ba người qua đại sảnh, đến phòng dành cho khách nghỉ chân ở phía sau.
Lúc đi qua đại sảnh, bà cố tôi cố ý nhìn vào bên trong quan sát, chỉ thấy trong đại sảnh thờ một tượng Phật Di Đà. Đã là nửa đêm, nhưng nhan đèn trước tượng Phật vẫn nghi ngút khói, còn có cả nến rất sáng nữa.
Bà cố ở phía sau hỏi tiểu đạo cô một câu, tiểu tiên cô, đạo quán này của các cô được xây dựng bao nhiêu năm rồi, nhìn hương hoả cũng tốt quá nhỉ.
Tiểu đạo cô đi phía trước cũng không quay đầu lại nói, đó là đương nhiên, kể từ ngày đạo quán được dựng nên hương hoả chưa bao giờ tắt, tính đến nay cũng đã gần trăm năm rồi.
Bà cố tiếp lời, vậy cũng thật không đơn giản, xem ra quán chủ quản lý chùa miếu này quả là rất tốt.
Tiểu đạo cô phía trước vẫn không quay đầu lại, mở miệng nói, cũng được đi, may nhờ các vị thí chủ giúp đỡ.
Bà cố nghe tiểu đạo cô nói vậy, bèn không cùng cô ấy bàn luận chuyện này thêm nữa, mà chuyển sang chủ đề khác. Nói về phong cảnh ở Diệu Phong Sơn, về sự linh thiêng của nơi này... Nhưng chưa nói được mấy câu bọn họ đã đến phòng nghỉ rồi, tiểu đạo cô đẩy cửa mở ra một gian phòng, sau khi để ba người vào xong, cô ấy nói với bà cố tôi, ta đi nhóm lửa cho ba người.
Lưu Kim Toả nói, vậy thì thật là cảm tạ không kịp.
Tiểu đạo cô gật đầu nói, không việc gì. Sau đó quay đầu bước đi.
Mượn ánh sáng của tuyết trắng trong đêm, bà cố bèn quan sát khắp một lượt, căn phòng mà tiểu đạo cô dẫn họ vào được bày trí vô cùng giản dị. Một chiếc giường đất lớn kê sát tường, trên giường có vài cái đệm chăn bông. Bên chái nhà đặt một chiếc bàn và ba chiếc ghế, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Thanh Liên Nhi đặt mông ngồi lên giường đất, ngáp một cái rồi nói, ây da, thật sự mệt chết em rồi, bây giờ em chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc. Lưu Kim Toả cũng cởi mũ xuống, để lộ ra búi tóc trên đầu, sau đó cũng nhấc mông ngồi xuống giường, tựa vào chăn bông chỉ nói buồn ngủ.
Bà cố kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa nơi tiểu đạo cô đang đi.
Sau khi tiểu đạo cô ra khỏi phòng nghỉ, xoay người đi qua một bồn hoa, lại bước vào trong một lạc viện. Bà cố tôi nhìn lạc viện phía xa xa, sau khi tiểu đạo cô đi vào, bên trong liền có ánh đèn cháy sáng.
Tiểu đạo cô sau khi bước vào lạc viện không biết đã đứng nói chuyện với ai mấy câu, bận rộn một lúc, sau đó xách theo một cái lò đất đi ra.
Tiểu đạo cô mang theo nồi đất xách vào phòng, trong nháy mắt có thể cảm nhận được cả căn phòng đã ấm lên rất nhiều. Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả vội vàng đứng dậy, hơ tay quanh bếp lò.
Tiểu đạo cô đặt bếp lò xuống phủi tay nói, được rồi, trời không còn sớm nữa, ba vị nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng phải quay về ngủ rồi. Nói xong cũng không đợi mọi người trả lời, cô ấy đã ngáp một cái rồi xoay người rời đi.
Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả hơ tay một lúc, cùng bà cố tôi tán gẫu, nói Tiểu Phan An và Thẩm Lão Tam này là gì chứ, lại để bọn họ phải ở đây chịu cực khổ thế này. Đợi tìm được hai người họ, nhất định sẽ thế này thế kia...Nói chuyện một hồi, cả ba đều có chút mệt mỏi, Thanh Liên Nhi định bụng giúp bà cố thay y phục, nhưng bà xua tay nói, em mệt rồi, đi ngủ trước với Kim Toả tỷ đi, ta nghĩ vài chuyện đã.
Thanh Liên Nhi từ nhỏ đã lớn lên cùng bà cố tôi, tuỳ ý quen rồi, liền vâng dạ một tiếng, lên giường đắp chăn đi ngủ. Lưu Kim Toả vốn dĩ muốn khuyên nhủ bà tôi mấy câu, ngược lại bị bà cố tôi giục mau đi ngủ đi, bà cố nói với Lưu Kim Toả, tỷ ngủ trước đi, ta nghĩ mấy việc đã. Lưu Kim Toả không thể lay chuyển được bà, nên cũng mặc nguyên y phục lên giường, quấn chăn lại đi ngủ.
Bà cố tôi vốn không phải không muốn ngủ, nhưng bà cảm thấy đạo quán này có vấn đề. Đầu tiên là tượng Phật Di Đà bên trong chính điện, làm gì có đạo quán nào thờ Phật Di Đà chứ?
Sau đó là tướng mạo của tiểu đạo cô đó, cô ấy quả thật vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to, lông mày cong vút, dù trong đêm tối không nhìn rõ lắm, nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được trên mặt tiểu đạo cô này như phủ một lớp phấn, da dẻ mềm mại mịn màng.
Ở quê nhà chúng tôi cũng có vài đạo quán, bà cố đã từng theo cha mẹ đến đó không ít lần. Trong quán cũng có mấy tiểu nha đầu, những tiểu nha đầu này trông cũng ưa nhìn, nhưng da dẻ của tất cả bọn họ đều thô ráp và sạm màu, không có ngoại lệ nào khác. Bà cũng từng nghĩ, có lẽ do người ta sinh sống trong đạo quán ở Diệu Phong Sơn Bắc Bình điều kiện tốt hơn, được uống rượu cay nổi danh, cũng không cần lao động cực khổ. Thế nhưng sau khi bà cố nhìn thấy những gì được bày biện trong quán, nghe nói đạo quán này chưa từng trải qua những ngày gian khổ thì thật không đúng chút nào.
Những đạo quán ở quê nhà chúng tôi mặc dù nghèo túng, thế nhưng bên trong phòng dành cho khách nghỉ chân vẫn được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, đồ đạc được bày trí rất đầy đủ, ít nhất vẫn có bình trà nóng và chậu tiểu.
Lúc nãy bà cố tôi hỏi tiểu đạo cô, nói quán chủ quản lý chùa miếu này rất tốt, nào ngờ tiểu đạo cô này cũng không hề phản bác lại. Bà cố ý đổi 2 chữ đạo quán thành chùa miếu. Bởi vì lúc ở quê đã từng nói chuyện cùng với một tiểu đạo cô, có lần lỡ miệng, đã nói nhầm đạo quán thành chùa miếu, kết quả tiểu đạo cô đó liền tức giận.
Điều quan trọng nhất là, bên trong đạo quán này một chút hơi người cũng không có. Lúc đầu khi hai nhà hứa hôn, phụ thân của ông cố bà cố hai bên đã nói chuyện với nhau, có nói đến một vấn đề, đó là một nơi muốn thịnh vượng, thì nơi đó phải có nhiều nhân khí, mùi vị đó có thể ngửi ra được, mang theo mùi ấm nóng. Mà ở một nơi nhân khí tiêu điều, cũng có thể ngửi ra được, đó là mùi âm lạnh mục nát.
Bà cố vẫn luôn khắc sâu những lời nói của ông tổ tôi, từ lúc còn rất nhỏ bà đã hay đi theo bà nội của mình đến một khoảng sân nhỏ, nơi đó cỏ dại và lá khô rụng đầy, trong sân có một thứ mùi mà ông tổ đã nói, đó là mùi âm lạnh mục nát.
Mà ở đạo quán này, mặc dù tuyết rơi dày đặc, nhưng bà có thể nhìn ra, cỏ dại bên góc tường mọc lên không hề ngắn. Hơn nữa lúc đi ngang qua chính điện bà cố còn nhìn thấy trước cửa điện có rất nhiều phiến lá khô rơi rụng. Cho nên bà mới hỏi tiểu đạo cô vấn đề về hương hoả hưng thịnh. Nếu là hương hoả hưng thịnh, vậy đám lá khô trước cửa chính điện này, và cả cỏ dại trong góc tường là vì sao mà có?
Bà cố nhìn Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả đang ngủ trên giường, không khỏi lo lắng.
Bà vốn không phải không muốn nói chuyện này với hai người họ. Nhưng nghĩ đến bọn họ từ Bắc Bình xa xôi vạn dặm chạy đến Diệu Phong Sơn, còn từ dưới chân núi Diệu Phong Sơn leo lên đỉnh núi, vừa là gió, vừa là tuyết, vừa lạnh vừa đói, nhất định đã rất mệt rồi. Lúc này nói ra khiến họ vừa hoảng vừa sợ, nghỉ ngơi không tốt thì không nói, nếu như sợ hãi đến sinh bệnh, vậy thì thật là có hại chứ không có lợi.
Hơn nữa hiện giờ để họ ngủ yên một giấc, nghỉ ngơi tốt có tinh thần rồi, lỡ như thật sự xảy ra chuyện, hai người họ vẫn có thể ứng phó được một chút. Nếu chuyện tệ hơn, bà sẽ ở đây canh cho hai người một lúc, khi nào mệt rồi có thể gọi Thanh Liên Nhi dậy, canh chừng thay bà là được.
Mọi thứ đã được lên kế hoạch ổn thoả là thế, vậy nhưng do sáng nay ngồi xe lừa di chuyển cả một đoạn đường dài chòng chành, lại leo núi đến nửa đêm, vừa đói vừa lạnh rất khó chịu, bà cố hơ tay trên chậu lửa một lát thì sụp mắt ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, bà dường như nghe thấy có tiếng người gọi mình. Thế nhưng bà lại thật sự quá buồn ngủ, không muốn mở mắt ra. Có điều âm thanh đó vừa ấm vừa nhẹ, khiến bà không nhịn được muốn mở mắt xem thử. Nhưng vừa mở mắt, bà cố đã lập tức kinh ngạc, chỉ thấy khung cảnh trước mắt đã thay đổi. Bà còn nghĩ, lúc nãy chẳng phải vừa mới ở Thanh Mộc Quán, đang trong phòng hơ lửa sao? Sao bây giờ lại đến đây?
Khung cảnh trước mắt bà là một thảo nguyên rộng lớn xanh mơn mởn, trên thảo nguyên mọc vô số hoa đẹp đẽ, còn bà cố thì đang tựa lưng vào một gốc cây. Gốc cây này rất to, bà đứng dậy đi hết một vòng, chỉ thấy cái cây này phải to đến 5, 6 người ôm mới xuể. Trên cây mọc đầy hoa nhỏ màu trắng, những con bướm trắng, hồng bay lượn trên những đoá hoa đó nhiều không đếm xuể.
Bà cố ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói loá. Vầng sáng ấm áp từ mặt trời rọi xuống, chiếu lên người khiến toàn thân khoan khoái dễ chịu. Bà cố dang rộng hai tay đón lấy ánh nắng, hít một hơi thật sâu, không khí tươi mới mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ xanh mát, cả người bà cố cũng cảm thấy sảng khoái theo. Bà nhìn cỏ xanh mơn mởn, lật người ngã xuống thảm cỏ, đám cỏ đó vừa mềm vừa thơm, bà cố nhịn không được lăn lộn vài vòng trên cỏ.
Lúc bà đang lăn lộn, một âm thanh vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng lại bắt đầu gọi tên bà. Bây giờ bà cố có thể nghe được rõ ràng rồi, giọng nói đó kêu bà đi hái hoa. Bà cố tôi không hiểu lắm, tại sao phải hái hoa? Thế nhưng lúc bà còn đang ngẫm nghĩ, trong một khóm hoa cách đó không xa bỗng dưng xuất hiện một đoá hoa màu đỏ cực lớn. Từ trước đến nay bà cố chưa từng nhìn thấy đoá hoa nào có màu đỏ rực đến như vậy, hơn nữa còn to như cái miệng bát, quả thực là đẹp vô cùng.
Bà chạy nhanh về phía trước, túm lấy đoá hoa đó trong tay, bắt đầu kéo nó ra. Bà cố đặt bông hoa dưới mũi ngửi, mùi hương thật khó tả, đó là một mùi hương thơm mát toả ra từ tận đáy lòng. Lúc bà còn đang ngửi hoa trong tay, phía xa xa lại xuất hiện thêm một đoá hoa càng đỏ càng lớn hơn nữa. Bà vội vàng chạy đến chỗ bông hoa đó, cũng ngắt nó để lên tay mình. Bà cố cầm nó trong tay và ngửi, đúng lúc đó, lại thêm một đoá hoa lớn hơn nữa xuất hiện ở đằng xa. Bà cố nhìn thấy bông hoa thứ ba này, thích thú vô cùng, chạy nhanh đến chỗ nó.
Cứ như vậy, hái xong bông hoa thứ 3 lại đến bông thứ 4, hái xong bông thứ 4 lại đến bông thứ 5, xong bông thứ 5 lại đến bông thứ 6....Bà cố lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, hơn nữa cứ nhìn thấy bông hoa nào xuất hiện đều muốn hái nó xuống. Cứ không ngừng muốn hái những đoá hoa này.
Thế nhưng lúc hái đến bông hoa thứ 8, đột nhiên trên trời vang lên một tiếng sấm. Tiếng sấm này vô cùng lớn, doạ bà tôi sợ đến nhảy dựng, hoa trong tay cũng rơi xuống đất. Sau khi không còn tiếng sấm nữa, bà cố muốn nhặt bông hoa dưới đất lên, có điều lúc bà vừa cúi người xuống, sấm chớp lại nổ vang rền. Bà bị tiếng sấm làm cho phát cáu, không nhặt hoa lên nữa, đang muốn chạy lại phía đằng xa kia hái một bông khác, nhưng còn chưa kịp nhấc chân, trên trời lại nổ sấm. Tiếng sấm này so với trước đó còn lớn hơn, khiến bà cố sợ đến cả người run rẩy.
Bà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc trời vẫn trong xanh, ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp, trong không khí gió thổi vi vu mang theo cảm giác vô cùng dễ chịu. Vậy trận sấm này từ đâu mà có?
Bà cố nghĩ mãi không ra, xoay đầu nhìn xung quanh, cỏ ở xung quanh đều không có thay đổi gì, vẫn xanh mướt như vậy, hoa cũng tươi roi rói, cây đại thụ đó vẫn đứng sừng sững trên thảo nguyên, xuôi theo gió xuân khẽ lay động. Những chú bướm màu sắc trắng hồng vẫn bay lượn quanh tán cây.
Ngay đúng lúc này, bà cố bỗng nảy sinh một ảo giác, khung cảnh này liệu có phải là giả không? Thế nhưng cảm giác này cũng chỉ tồn tại trong phút chốc, bất chợt loé lên trong đầu bà mà thôi. Khi bà cố nhìn thấy bông hoa lớn đỏ rực trên thảo nguyên, trong lòng bà lại nảy lên suy nghĩ muốn hái nó. Nhưng lúc bà vừa định nhấc chân, sấm chớp giữa trời lại vang lên.
Lúc đó bà cố bắt đầu cảm thấy kì quái, lẽ nào tiếng sấm và bước chân của bà có liên quan với nhau? Bà cố nghĩ đến điều này xong lại nhấc chân lên, thế nhưng chân vừa nhấc lên, tiếng sấm trên trời lại nổ ầm một tiếng.
Bà cố nghe thấy tiếng sấm này, đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ mạnh mẽ. Đợi đến khi sấm chớp dừng lại, bà lại nhấc chân lên, tiếng sấm lại vang lên, bà cố bèn hạ chân xuống. Nhấc một bước hạ một bước, bà cố cứ thế chơi đùa rất vui vẻ.