Ý của bà cố tôi vốn là để Lưu Kim Toả nghỉ ngơi một lát rồi mới lên đường. Thế nhưng Lưu Kim Toả nói không cần nghỉ ngơi, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta cứ đi thôi.
Lỡ như hai tên tổ tông đó lại chạy nữa, chúng ta chẳng phải bỏ công rồi sao. Lưu Kim Toả nói.
Thật ra bà cố vẫn còn một nỗi lo khác nữa, có khi nào đám người của tên mặt sẹo đang chặn họ ở bên ngoài không...Có điều bà nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không có khả năng này, bởi vì nếu như tên mặt sẹo biết chỗ ở của họ, tối qua cũng không cần theo dõi bà và Thanh Liên Nhi làm gì.
Quyết định xong, bà cố nói, được, bây giờ chúng ta lập tức lên đường.
Chủ tớ hai người thay quần áo, Thanh Liên Nhi còn cố ý lấy một cái áo khoác mới choàng lên người bà cố tôi. Lưu Kim Toả vẫn cải trang làm nam nhân như cũ, mặc một chiếc áo choàng dài bằng vải bông, quấn một chiếc khăn choàng cổ bằng lông cừu màu xám tro.
Thanh Liên Nhi khen ngợi Lưu Kim Toả, tỷ ăn mặc thế này ra ngoài, không biết có bao nhiêu cô gái ở Bắc Bình sẽ phát điên vì tỷ nữa.
Một câu này khiến bà cố tôi và Lưu Kim Toả bật cười ha ha.
Những năm đó, Bắc Bình đổ tuyết lớn, trời cũng rất lạnh. Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, mặc dù sau đó trời đã ngưng đổ tuyết, nhưng dưới đất vẫn đọng lại một lớp tuyết dày đến nửa thước. Rất nhiều người khi nghe họ nói muốn đi Diệu Phong Sơn đều xua tay không chở, còn nói là thời tiết thế này, đừng nói là Diệu Phong Sơn, ngoài Bát Đại ra chẳng có nơi nào có người đi cả, tuyết dày như vậy, gia súc còn không động đậy nữa là.
Hỏi hết mấy người đánh xe, ai nấy đều từ chối. Có vài người kéo xe còn trêu chọc bà cố tôi và Lưu Kim Toả, đừng đi Diệu Phong Sơn nữa, ngồi xe kéo của chúng tôi đi, dạo một vòng nội thành Bắc Kinh tốt hơn biết bao. Mấy câu này đã khiến Thanh Liên Nhi phát cáu lên, muốn tranh luận với bọn họ. Bà cố vội vã giữ chặt cô nàng lại nói, tranh luận cái gì chứ, hiện giờ chúng ta còn việc phải làm, đừng để lỡ chuyện chính. Nghe bà cố tôi nói vậy, Thanh Liên Nhi mới cho qua.
Lại đi hỏi thêm một vòng nữa, mới có một người mặt đen trẻ tuổi đồng ý chở họ, nhưng anh ta ra giá ít nhất là 3 đồng.
Nếu như là bình thường, cả đi lẫn về còn chưa mất đến 1 đồng. Nhưng chuyện đến nước này, Lưu Kim Toả đáp một tiếng, đi. Tên mặt đen nhếch mép cười một cái, để lộ ra hàm răng trắng tinh. Dẫn ba người họ đến trước một chiếc xe lừa.
Chiếc xe này của hắn rất tồi tàn, nhưng con lừa đó cũng không nhỏ lắm. Mồm to, chân dài, đứng bên đường một cái có thể cao bằng đầu người. Lưu Kim Toả nói, con lừa này của người cũng không nhỏ ha.
Tên mặt đen trẻ tuổi nhe hàm răng trắng ra nói với giọng tự hào, không phải sao? Lừa của chúng ta tìm khắp Bắc Bình này cũng không ra được con thứ 2 có thể sánh được với nó, ông nội của nó năm đó còn được giữ ở trong nhà của Lý Hồng Chương, Lý Trung Đường nữa, thức ăn của nó đều được mua từ Anh Quốc mang về đó.
(*Lý Hồng Chương, là một đại thần triều đình nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người tỉnh An Huy, xuất thân gia đình quan lại. Trong cuộc đời quan trường của mình ông đã thành lập Hoài quân tham gia cùng với Tăng Quốc Phiên, Tả Tông Đường trấn áp phong trào Thái Bình Thiên Quốc)
Nhớ lại năm đó đã có biết bao nhiêu con lừa cái muốn phối giống với con lừa đực ấy, nói đến đây không thể không kể đến ông nội ta, ông ấy và Lý Hồng Chương, Lý Trung Đường đại nhân....Tên mặt đen nói đến đây thì ho một tiếng rồi tiếp, nhà của chúng ta trông coi gia súc của cả một thôn. Ngươi nói xem Lý Trung Đường này có thể không nể mặt ông nội ta sao? Chỉ có lừa cái của nhà ông nội ta mới xứng với con lừa đen đó của Lý đại nhân thôi, sau khi phối giống con lừa cái của ông nội đã sinh ra bố của con lừa này đây.
Nói đến đây, tên mặt đen nói với Lưu Kim Toả, ngươi nói xem, lừa của ta thế nào?
Lưu Kim Toả mỉm cười, nén giọng nói, ngựa của ngươi, tốt.
Tên mặt đen trẻ tuổi nói, với con lừa này, ta lấy các người 3 đồng cũng không đắt.
Cuối cùng Lưu Kim Toả lên xe, vén chiếc rèm cửa bằng vải bố lên, nói với tên mặt đen, con ngựa này của ngươi tốt như vậy, chân chắc cũng nhanh nhẹn lắm nhỉ?
Tên mặt đen nghiêng người ngồi lên xe nói, điều này còn cần phải nói sao? Xe của người khác muốn đến Diệu Phong Sơn phải mất một ngày, còn ta chỉ cần nửa ngày đã đến nơi rồi.
Tên mặt đen lớn giọng khoác lác, kết quả trời đã tối đen vẫn chưa đến được Diệu Phong Sơn. Cũng không có lý do nào khác, một là đường trơn, hai là con lừa dở chứng.
Hôm trước tuyết rơi dày như vậy, trời cũng lạnh như vậy, đường xá quả thực rất khó đi. Trong thành vẫn đỡ hơn, đường đều được lát đá, người đi lại cũng nhiều, vài nơi tuyết cũng đã tan bớt rồi. Xe lừa một khi đi tới cửa hông phía Tây, tuyết dưới nền đất dưới áp lực của xe vừa cứng vừa trơn, có mấy lần trơn đến độ suýt trượt xuống dưới mương. May mà kỹ thuật của tên đánh xe tốt, cộng thêm sức lực của con lừa này vô cùng lớn, mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Bà cố tôi nói, chúng ta tiêu mất 3 đồng bạc cũng không uổng. Thế nhưng bà vừa nói xong câu này, lập tức xảy ra vấn đề.
Con lừa này chạy về hướng Tây đến Xương Bình rồi, đột nhiên không chịu chạy tiếp nữa. Mặc cho tên đánh xe có mắng thế nào đánh thế nào, thậm chí là van xin, nó vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không di chuyển lấy một bước. Khốn đốn một lúc, tên mặt đen mới quay đầu lại giải thích, tính khí của con vật này nhà chúng ta rất cáu kỉnh.
Sau khi giải thích xong, tên đánh xe lại siết chặt con lừa một lúc, thế nhưng nó vẫn bất động như cũ. Lưu Kim Toả nhìn hồi lâu rồi nói, con lừa này của ngươi tính khí quả thật có chút bướng bỉnh, hay để ta thử xem xem.
Tên mặt đen trẻ tuổi hỏi, ngươi thử? Ta từ nhỏ đã lớn lên cùng với nó, ta nói nó còn không nghe. Ngươi thử có tác dụng sao?
Lưu Kim Toả nói, ầy, ngươi đừng xem thường người khác, nếu không hay là chúng ta cược một ván đi.
Tên mặt đen nghe thấy Lưu Kim Toả muốn đánh cược, nói, được, ngươi nói xem, cược thế nào? Cược cái gì?
Lưu Kim Toả nói, nếu ta có thể khiến con lừa của ngươi chạy tiếp thì ngươi đừng lấy tiền xe của chúng ta nữa, dám không?
Tên này vừa nghe Lưu Kim Toả kích động đã đáp ngay, dám, có gì mà không dám chứ?
Lưu Kim Toả cười ha ha nhảy xuống xe, đây là ngươi nói đấy nhé, không được nuốt lời.
Tên trẻ tuổi nói, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, lời nói ra như đinh đóng cột, đương nhiên nói lời giữ lời.
Lưu Kim Toả ồ một tiếng, ngươi còn biết tứ mã nan truy à.
Tên mặt đen nói, ai mà không biết câu này chứ, ngươi đừng có mà coi thường người khác. Nhanh lên một chút đi, ngươi để con lừa của ta chạy được, ta lập tức nhận thua ngay.
Lưu Kim Toả lại cười ha ha, nói với tên đánh xe, được, chờ đó. Nói xong, cô liền đi quan sát một vòng xung quanh con lừa, không đánh nó cũng không mắng nó, mà chỉ áp sát bên tai nó nhẹ nhàng nói một câu. Lưu Kim Toả nói xong, con lừa đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn cô ấy. Tên mặt đen nhìn thấy tình hình này, có chút luống cuống. Lưu Kim Toả xoay người phóng lên xe nói với hắn, ta nói chuyện với lừa của ngươi xong rồi, nó sẽ lập tức chạy ngay.
Tên mặt đen nhe hàm răng trắng ra nói, ngươi đừng nói càn, ngươi phải khiến nó chạy mới được tính là thắng, nếu ta làm cho nó chạy thì là ta thắng chứ.
Lưu Kim Toả nói, vậy trước tiên ngươi làm cho nó chạy đi, nếu nó chạy, cho dù ta thua, ta lại trả cho ngươi thêm 3 đồng tiền lộ phí nữa.
Tên mặt đen cười hề hề nói, vậy đây không tính là ta bắt nạt ngươi nhé. Nói xong hắn cầm một cái roi da trong tay quất vào mông con lừa, nhưng roi vụt xuống xong con vật này vẫn đứng yên bất động. Nhìn thấy con lừa không nhúc nhích, tên mặt đen trong lòng phát cáu, lại dùng roi da mạnh mẽ quất mấy phát vào mông nó. Thế nhưng con lừa này trước sau vẫn như cũ, khiến hắn ta tức giận, suýt chút nữa bẻ cong cả roi da.
Lưu Kim Toả nói với tên mặt đen, đến lượt ta. Nói xong cô ấy cũng không đánh con lừa, mà chỉ dùng chân đá nhẹ vào mông nó, sau đó nói, đại ca, đi thôi. Lưu Kim Toả vừa đá xong, con lừa này đã nhấc chân chạy về hướng Tây.
Tên mặt đen trẻ tuổi giương mắt ngẩn người nhìn con lừa, lại nhìn qua Lưu Kim Toả, nghi hoặc hỏi, này, sao nó lại nghe lời của ngươi?
Lưu Kim Toả bật cười nói, ta nói với nó, chỉ cần nó nghe lời ta, ta sẽ tìm cho nó một cô vợ.
Tên mặt đen nhếch mép, ngươi nói vớ vẩn.
Thế nhưng không cần quan tâm đến những lời Lưu Kim Toả nói là vớ vẩn hay là thật, tên đánh xe biết rằng, 3 đồng tiền của hắn không thể kiếm được nữa rồi, lại còn bỏ công chạy một chuyến. Nghĩ đến đây hắn ta có chút buồn bực chán nản, cúi gầm mặt, hầm hầm không vui. Lưu Kim Toả nói với hắn, ta đùa với ngươi thôi, tiền lộ phí nên đưa thì vẫn sẽ đưa cho ngươi.
Tên mặt đen nghe Lưu Kim Toả nói vậy, mặt mày mới có chút tinh thần, quay đầu hỏi, thật sao?
Ngoài trời gió lớn, Lưu Kim Toả trốn vào trong xe nói, đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì, ngươi vất vả kiếm những đồng tiền này cũng không dễ dàng gì.
Nghe Lưu Kim Toả nói vậy, tên đánh xe lúc này mới hào hứng trở lại, lúc đánh xe lại càng dốc sức hơn.
Ở trong xe Thanh Liên Nhi cảm thấy kì quái, hỏi Lưu Kim Toả, con lừa này sao lại nghe lời của tỷ mà không nghe lời hắn ta?
Lưu Kim Toả hạ thấp giọng nói với Thanh Liên Nhi, con lừa này đi mệt rồi, ta cho nó ăn chút muối. Ở quê chúng ta, khi lừa đang làm việc mà không động đậy nữa, cho nó chút muối là được.
Nghe xong lời này, Thanh Liên Nhi mới bỗng nhiên hiểu ra.
Bởi vì đường trơn, lại thêm con lừa đột nhiên dở chứng làm chậm trễ thời gian, lúc đến được Diệu Phong Sơn, trời đã hoàn toàn tối đen rồi. Lưu Kim Toả đưa cho tên đánh xe 3 đồng. Hắn nhận lấy tiền sau đó nói với Lưu Kim Toả, trời đã tối vậy rồi, các người vẫn muốn leo lên Diệu Phong Sơn sao?
Lưu Kim Toả ừm một tiếng, gật đầu nói, trời tối lên Diệu Phong Sơn ngắm tuyết mới thú vị.
Tên trẻ tuổi mặt đen nhe hàm răng trắng ra nói, đêm ở Diệu Phong Sơn này không yên bình lắm, ngươi còn dẫn theo 2 cô gái nữa, tuyệt đối phải cẩn thận một chút.
Lưu Kim Toả vén áo choàng lên để lộ ra một khẩu súng vắt trên thắt lưng, nói với tên mặt đen, cho dù không yên bình lắm, họ cũng phải sợ cái này chứ nhỉ.
Tên mặt đen nhìn một cái lập tức hiểu ra, người ta là có sự chuẩn bị kĩ càng mới đến, nếu đã có thứ này thì còn sợ gì nữa chứ? Cái gì cũng không cần sợ. Hắn ta lên xe, kéo con lừa quay đầu đi.
Bà cố tôi và Thanh Liên Nhi đứng bên một khu rừng rậm dưới chân Diệu Phong Sơn, hỏi Lưu Kim Toả, Kim Toả tỷ, trời tối thế này chúng ta đi đâu tìm họ đây?
Lưu Kim Toả nói, từ lúc đến nhà của cậu Hoàng Tiểu Cải, ta đã nghe ngóng kĩ rồi. Hai người đó cộng thêm Hoàng Tiểu Cải đến đỉnh Ngọc Hoàng ở trên Diệu Phong Sơn, nói là muốn ở trên đó 3 ngày.
Bà cố nói, nhưng mà Diệu Phong Sơn lớn như vậy, đỉnh Ngọc Hoàng này ở đâu, chúng ta làm sao tìm thấy.
Lưu Kim Toả ầy một tiếng, chuyện này ta cũng đã hỏi qua rồi, trên đỉnh Diệu Phong Sơn này tổng cộng chỉ có mấy ngôi đền, đền Nương Nương, đỉnh Ngọc Hoàng, đền Ngũ Nhạc, đều tập hợp ở đây. Chúng ta cứ đi thẳng lên trên là được, đến đỉnh núi lo gì không tìm thấy.
Bà cố tôi và Thanh Liên Nhi thấy Lưu Kim Toả làm việc vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, nhất thời cảm thấy có chút ái ngại, người ta đã nghe ngóng kĩ càng như vậy mình còn hỏi đông hỏi tây, bây giờ việc cần làm chỉ là đi thẳng lên núi mà thôi. Chủ tớ hai người không gây ra tiếng động, im lặng đi theo Lưu Kim Toả, xuôi theo đường núi hướng tới đỉnh Diệu Phong Sơn.
Mặc dù khi đó trời đã tối, nhưng tuyết lớn vẫn phủ khắp núi đồi, cảnh vật xung quanh lấp lánh ánh tuyết trắng xoá, không cần dùng đèn cũng có thể nhìn rõ mọi thứ. Tuy vậy, bởi vì tuyết rơi dày đặc, con đường núi này có hơi trơn trượt, không dễ đi.
Có điều nghĩ đến việc lên đến đỉnh núi rồi có thể gặp được tên khốn kiếp Thẩm Lão Tam kia, bà cố tôi khắp người tràn đầy sức lực, cả quá trình leo núi đều không cảm thấy vất vả nữa.
Thế nhưng Diệu Phong Sơn này nhìn có vẻ không cao, leo lên mới nhận ra cũng không phải thấp. Ba người đi hơn một giờ đồng hồ, vẫn chưa đến được đỉnh núi. Hơn nữa nhìn cánh rừng xung quanh càng lúc càng dày đặc, đường xá lại càng lúc càng hẹp hơn, bà cố mới hỏi Lưu Kim Toả, chúng ta sẽ không đi sai đường chứ?
Lưu Kim Toả đứng nhìn xung quanh một lượt, lại quay đầu nói, không thể, chúng ta đi nãy giờ chẳng phải chỉ có một con đường duy nhất thôi sao?
Bà cố cũng cảm thấy không thể, nhưng Thanh Liên Nhi lại nói, vừa nãy lúc chúng ta đi qua, em hình như nhìn thấy một lối rẽ, chúng ta không phải đã đi sang đường bên cạnh rồi chứ?
Bà cố tôi hỏi, lúc em nhìn thấy một lối rẽ sao lại không lên tiếng chứ?
Thanh Liên Nhi nói với bà, lúc đi qua giao lộ, em cảm thấy ở đó hình như có người đang nhìn chúng ta, cho nên mới không dám lên tiếng.
Lưu Kim Toả nói, vậy đi, giờ chúng ta đi lên phía trước một đoạn nữa, nếu như thật sự nhầm đường thì chúng ta quay lại.
Sau khi bà tôi và Thanh Liên Nhi nghe xong, cả hai đều nói, được.
Ba người men theo con đường này đi thêm một đoạn nữa, không biết có phải do Thanh Liên Nhi nói ở giao lộ có người hay do nguyên nhân khác. Bà cố cứ luôn cảm thấy càng đi lại càng bất an. Hơn nữa không biết từ lúc nào trời đột nhiên nổi gió, cơn gió này thổi vào trong rừng cây mang theo những tiếng rít gào. Còn không biết là tiếng kêu của con vật nào, nghe cũng rất kinh hãi.
Vả lại, chủ tớ hai người và Lưu Kim Toả sáng nay trước lúc xuất phát đã ăn bữa sáng ở quán trọ, buổi trưa ngang qua Đại Dương phường, ba người mỗi người mua một cái bánh ăn lót dạ một cách qua loa. Buổi tối thì vẫn chưa ăn gì, đến lúc này, lại đi qua nhiều con đường như vậy, cả ba đều cảm thấy có chút chịu không nổi nữa rồi.
Lúc mới lên núi, bọn họ còn vừa nói vừa cười, nhưng sau đó, không ai còn lên tiếng nữa. Lại đi thêm nửa giờ đồng hồ, cây cối bắt đầu thưa dần, nhưng đường vẫn càng lúc càng hẹp.
Đang lúc bà cố bắt đầu nghi hoặc, Thanh Liên Nhi chỉ vào một thứ ẩn trong mảng sương mờ mịt cách đó không xa nói, mau nhìn xem đó là gì vậy?
Bà cố nhìn theo hướng chỉ tay của Thanh Liên Nhi, chỉ thấy trong lớp sương mù hiện ra một nghĩa địa lớn. Bà cố tôi nửa đêm nhìn thấy tình cảm này, da đầu tê rần từng cơn. Thực tế không chỉ bà tôi, bao gồm cả Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi, cũng đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Bà cố nói, chúng ta nhất định đã đi sai đường rồi.
Lưu Kim Toả ừ một tiếng, lối rẽ vừa nãy mới đúng.
Thanh Liên Nhi nói, vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau quay lại thôi.
Bà cố gật đầu, kéo Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả cúi đầu trước những bia mộ, giữa đường lai vãng đến đây.
Lúc quay đầu lại, bà cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, dường như bên trong nghĩa địa đó có thứ gì đó đang nhìn họ vậy. Đến lúc bắt đầu đi ngược lại, bọn họ giống như đang chạy để thoát thân vậy, người nào người nấy đều đi rất nhanh.
Đi được một lúc, Thanh Liên Nhi thở hổn hển nói, tiểu thư, Kim Toả tỷ, chúng ta đi chậm lại một chút đi, em mệt đứt hơi rồi.
Bà cố quả thực cũng rất mệt, Lưu Kim Toả cũng không hơn gì, ba người dựa vào một tảng đá nghỉ ngơi một lúc, không dễ dàng gì mới được nghỉ như vậy. Bà cố tôi hỏi Thanh Liên Nhi, lối rẽ đó còn cách bao xa nữa mới tới? Thanh Liên Nhi nhìn trước nhìn sau nói, có lẽ không còn xa lắm, trước mặt thôi.
Ba người tiếp sức cho nhau, lại đi về phía trước một đoạn nữa, quả nhiên nhìn thấy một lối rẽ. Khỏi phải nói, lối rẽ này vừa nhìn một cái đã biết là đường chính, giống y hệt đường lên núi ban đầu, đều có lát đá xanh. Bà cố tôi cười nói, hai người nói xem, lúc nãy chúng ta làm sao lại bỏ qua con đường này chứ.
Lưu Kim Tỏa nói, đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất kì lạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!