Nhìn thấy Trương Bộ Vân biến thành người giấy, tất cả mọi người ở đó đều sững sờ.
Đặc biệt là Tiểu Phan An, hắn có chút không hiểu, Trương Bộ Vân này rốt cuộc là làm sao?
Rốt cuộc thì Trương Bộ Vân vốn là người giấy, hay hắn đã dùng thuật che mắt nào đó để tạo ra thế thân cho mình.
Lưu Quế Bình nói: “Đừng vội, chẳng phải hắn có nhiều thuộc hạ ở chỗ chúng ta lắm sao? Đợi bọn chúng tỉnh rượu rồi tra hỏi chúng.”
Nhưng sau khi người của Trương Bộ Vân tỉnh dậy, Tiểu Phan An đã tra hỏi những người này một lúc, nghe nói đại đương gia của mình là người giấy, tất cả bọn chúng đều không tin. Nhìn vẻ mặt của bọn thuộc hạ Trương Bộ Vân, Tiểu Phan An liền biết, những tên này cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lưu Quế Bình nói với Tiểu Phan An: “Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là đến Tương Châu nghe ngóng xem Trương Bộ Vân còn ở đó hay không.”
Lưu Kim Tỏa suy nghĩ một lúc rồi nói với hai người: “Chẳng phải đợi hai ba ngày nữa là sẽ biết xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Cách nghĩ của Lưu Kim Tỏa rất thực tế, nếu Trương Bộ Vân thực sự là người giấy, vậy nếu hắn gặp chuyện ở trấn Phượng Đài, thì sau này sẽ không còn Trương Bộ Vân nữa, thế thì Tương Châu ắt sẽ loạn. Tuy rằng tin tức lúc đó truyền đi cũng không nhanh lắm, nhưng chỉ cần Trương Bộ Vân không trở về, chưa đến hai ngày phía bên kia sẽ thành một mớ hỗn loạn. Dù sao thì chức chủ tịch hội Liên Trang và miếng đất ở Chư Thành cũng là một miếng mồi béo bở. Chắc chắn có không ít người nhìn chằm chằm vào miếng mồi này.
Nhưng bà cố tôi lại nói với Lưu Kim Tỏa rằng nếu người giấy này là thế thân của Trương Bộ Vân, thì đó sẽ là một vấn đề khác. Đến lúc đó, Trương Bộ Vân phát hiện thế thân của mình không trở về, vậy thì thì mọi chuyện sẽ rất khó lường. Hoàng bì tử ở trấn Phượng Đài có thể phải gặp tai ương, đây là một chuyện. Chuyện khác, nếu Trương Bộ Vân đủ thông minh, hắn ta sẽ móc nối được việc trấn Phượng Đài có liên quan đến Tiểu Phan An.
Lưu Quế Bình còn nghĩ tới một chuyện, đó là chuyện bọn thuộc hạ Trương Bộ Vân, thả thì nhất định là không thể thả, cho dù có thả cũng chỉ là giả vờ thôi, cũng không thể tùy tiện giết được, vậy nên phải xử lý bọn chúng thế nào đây?
Tiểu Phan An nói, nhốt bọn chúng lại, trước mắt cứ nhốt lại một thời gian. Kẻ nào muốn gia nhập với chúng ta thì hoan nghênh, kẻ nào không đồng ý thì cứ nhốt lại. Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là, phải lập tức tìm hiểu xem chuyện Trương Bộ Vân rốt cuộc là thế nào. Bởi vì chỉ khi biết chuyện gì đã xảy ra với Trương Bộ Vân, chúng ta mới có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo được.
Mọi người nghe Tiểu Phan An nói đến đây thì không nói gì nữa, im lặng một lúc, bà cố cởi mũ trên đầu xuống, để lộ mái tóc xinh đẹp. Bà nói, đến sớm còn hơn là muộn, bây giờ ta sẽ đến Tương Châu nghe ngóng xem, Trương Bộ Vân này rốt cuộc có ở đó không?
Nghe thấy bà cố muốn đi, Thanh Liên Nhi rất lo lắng, kéo bà lại nói, lỡ như Trương Bộ Vân vẫn còn ở đó, hắn nhận ra cô thì phải làm sao? Em không thể để cô đi.
Bà cố của tôi nghe Thanh Liên Nhi nói vậy, cười hì hì nói, Thanh Liên Nhi ngốc này, em nhìn bộ dạng ta bây giờ đi, đến lúc đó ta rửa mặt. thoa chút son phấn, biến thành một cô gái xinh đẹp, em còn không nhận ra ta, nói gì đến Trương Bộ Vân.
Bà cố tôi vừa nói vậy, mọi người đều bật cười.
Nhưng Thanh Liên Nhi vẫn lo lắng, Lưu Kim Tỏa nói với Thanh Liên Nhi, đừng lo, ta đi cùng tiểu thư nhà cô, trông chừng cô ấy, như vậy cô yên tâm rồi chứ.
Thanh Liên Nhi vẫn không yên tâm, cô ấy cũng muốn đi cùng bà cố tôi, nhưng tình hình lần này tương đối đặc biệt, bà không thể để Thanh Liên Nhi mạo hiểm cùng mình, vì vậy bà cố đã từ chối cô nàng.
Thanh Liên Nhi vừa nghe thấy bà cố tôi không cho mình đi cùng, liền cảm thấy rất buồn. Nắm lấy cánh tay của bà cố tôi làm nũng, nhưng lần này ý bà cố tôi đã quyết. Thanh Liên Nhi thấy không thể làm nũng được, bèn giả vờ đồng ý rồi định lẻn đi cùng, nhưng bị bà cố tôi bắt được. Giao cô ấy cho Tiểu Hoa, để Tiểu Hoa trông chừng cô ấy giúp bà.
Sau khi thu dọn đồ đạc, bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa lên đường. Nhìn bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa rời khỏi trấn Phượng Đài, Thanh Liên Nhi rất buồn bã, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất khóc hu hu. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy và bà cố tôi chưa từng rời xa nhau. Hai người tuy nói là chủ tớ, nhưng thật ra tình cảm chẳng khác gì chị em ruột.
Lúc nhìn bà cố rời đi, lòng Thanh Liên Nhi vô cùng khó chịu, cảm giác giống như bị bỏ rơi vậy. Cô nàng ngồi dưới đất khóc một hồi, cảm thấy ngồi xổm mệt rồi thì dứt khoát ngồi bệt xuống đất khóc tiếp.
Tiểu Phan An và Lưu Quế Bình đã khuyên đủ kiểu, nhưng đều chẳng có tác dụng. Mấy con hoàng bì tử hình như chưa từng thấy người khóc như thế bao giờ, cả đám xúm lại xem, con nào con nấy khoa chân múa tay, xem chừng rất thích thú.
Thanh Liên Nhi thấy bọn hoàng bì tử đến xem mình, vừa thẹn vừa giận, liền đuổi chúng đi, nhưng hoàng bì tử làm gì biết cút xéo là gì. Đặc biệt là hai con hoàng bì tử nhỏ ngồi xổm trước mặt cô nàng. Thanh Liên Nhi bị hai con hoàng bì tử nhỏ nhìn đến cả người tức tối không thôi, giơ tay muốn đánh nhưng nhìn vào đôi mắt đen láy cực kì đáng yêu của chúng, cô lại không nỡ đánh, ôm hai con hoàng bì tử nhỏ vào lòng, lại càng khóc càng thảm thiết hơn.
Thanh Liên Nhi khóc cả nửa ngày trời, khóc đến khản cổ, nhìn trời đã muộn, Tiểu Hoa mới đưa Thanh Liên Nhi trở về, để cô ấy ăn cơm.
Ăn xong, Thanh Liên Nhi hỏi Tiểu Hoa, khi nào tiểu thư nhà ta trở về?
Tiểu Hoa đang chải đầu trước gương, chải đầu xong, đang chuẩn bị tô một chút son, nghe Thanh Liên Nhi hỏi vậy, Tiểu Hoa quay đầu nói với Thanh Liên Nhi, ngày mai tiểu thư nhà cô sẽ trở về thôi, khi về còn mang đồ ăn ngon cho cô nữa.
Thanh Liên Nhi nghe Tiểu Hoa nói vậy thì rất vui, cô nàng nói với Tiểu Hoa, Tiểu Hoa à, cô là một người tốt.
Tiểu Hoa nhẹ nhàng cười nói, ta không phải người.
Thanh Liên Nhi nghe lời Tiểu Hoa, đợi cả một đêm, nhưng ngày hôm sau bà cố tôi cũng không trở về. Thanh Liên Nhi hỏi Tiểu Hoa rằng, không phải cô nói hôm nay tiểu thư của ta sẽ trở về sao?
Tiểu Hoa nói, mặt trời còn chưa ló dạng, người ta còn chưa dậy, làm sao về được chứ?
Quả thực như Tiểu Hoa nói, Thanh Liên Nhi đợi rồi lại đợi, đợi cả một ngày, bà cố vẫn chưa trở về. Đợi hai ngày, vẫn không thấy bà cố tôi đâu.
Trong hai ngày chờ đợi này, Thanh Liên Nhi mất ăn mất ngủ, cơ thể bắt đầu gầy đi, mặt cũng hóp lại. Mắt lúc nào cũng đỏ hoe, cứ nghĩ đến bà cố tôi là cô nàng lại không kìm được nước mắt.
Đến ngày thứ ba, không chỉ Thanh Liên Nhi, mà ngay cả Tiểu Phan An và Lưu Quế Bình cũng sốt ruột. Mọi người tụ lại bàn bạc, ai nấy đều nói bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa gặp chuyện rồi, không nói như thế còn đỡ, vừa nói ra đã dọa Thanh Liên Nhi sợ chết khiếp.
Mấy ngày nay mọi người đều bị tiếng khóc của Thanh Liên Nhi làm cho mệt mỏi. Nhìn thấy Thanh Liên Nhi mếu mặt sắp khóc, Tiểu Phan An hoảng sợ, vội vàng an ủi cô nàng, cô đừng lo, hôm nay chúng ta sẽ phái người qua bên đó nghe ngóng. Bất kể là dùng cách gì, tôi nhất định sẽ đem tiểu thư nhà cô về, yên tâm đi.
Nghe Tiểu Phan An nói vậy, vành mắt Thanh Liên Nhi mới thôi ngấn lệ.
Nhưng Tiểu Phan An phái hai người đi, từ ngày đi đến ngày hôm sau trở về họ chỉ nói đúng một chuyện, đó là bên Tương Châu bây giờ rất nghiêm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Phan An không tin lắm, vì vậy đích thân dẫn người tới đó, đếm nới mới thấy ở đây canh phòng thực sự rất nghiêm ngặt. Muốn dò la tin tức gì, chỉ cần người dân địa phương thấy họ là người từ nơi khác đến, đều không chịu nói gì.
Tiểu Phan An sau khi trở về thì luôn cau mày, Thanh Liên Nhi hỏi, Tiểu Phan An cũng không biết phải trả lời thế nào, liền kể thật với cô nàng. Nhìn thấy Thanh Liên Nhi lại sắp khóc, Tiểu Phan An bèn an ủi Thanh Liên Nhi: “Đừng lo, tôi nghĩ ra một cách này.”
Thanh Liên Nhi hỏi: “Cách gì?”
Tiểu Phan An nói: “Để bọn hoàng bì tử đi dò la xem.”
Thanh Liên Nhi nghĩ đây cũng là một ý hay, liền đi nói với Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng đồng ý với cách nghĩ của cô nàng, đem chuyện này đến nói với Hoàng Bất Tề. Ngay hôm đó, Hoàng Bất Tề đã phái mười mấy con hoàng bì tử đến Tương Châu.
Thế nhưng mười mấy con hoàng bì tử này vừa xuất phát, liền một đi không trở lại.
Sự việc đi đến nước này đã rất đáng sợ rồi, Thanh Liên Nhi cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Hơn nữa cô nàng còn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, đó là bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa đã gặp chuyện bất trắc. Nếu không thì sao người ta phải canh phòng nghiêm ngặt như vậy? Nếu không thì sao người ta lại phải cảnh giác với người ngoài như vậy? Nếu không thì tại sao mười mấy con hoàng bì tử đi rồi đều bặt vô âm tín?
Thanh Liên Nhi phân tích rất có lý, nhưng Tiểu Phan An lại nói có lẽ chuyện không phải vậy. Nếu Trương Bộ Vân biết tình hình thực tế ở trấn Phượng Đài từ bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa, thì chắc chắn, hắn sẽ không do dự mà đem người đến phá hủy cả trấn Phượng Đài. Thực tế hắn đã không làm điều đó, vì vậy tình hình có thể không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ.
Tuy mọi người đều đang phân tích, nhưng Thanh Liên Nhi lại rất sốt ruột nói với Tiểu Phan An, bất luận tình hình ra sao, tôi cũng phải đến Tương Châu xem thử.
Tiểu Phan An không thể để Thanh Liên Nhi đi, cô nàng muốn lẻn đi, nhưng lại bị Tiểu Phan An bắt lại.
Sự việc quay đi quay lại, dây dưa mãi cũng bảy tám ngày trôi qua rồi. Không chỉ Thanh Liên Nhi cảm thấy việc đã đến mức tồi tệ nhất, mà ngay cả Tiểu Phan An cũng cảm thấy như vậy. Hắn cho rằng bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa có thể đã thật sự bị Trương Bộ Vân bắt rồi, nói không chừng hiện giờ đã bị đánh chết. Điều mà Tiểu Phan An nghĩ còn tồi tệ hơn thế này gấp nhiều lần.
Tiểu Phan An cuối cùng không chịu được nữa, bàn với Lưu Quế Bình rằng hắn sẽ nhân lúc đêm khuya đưa mấy anh em đến Tương Châu đột kích. Giải cứu bà cố tôi, Lưu Kim Tỏa và ông cố tôi. Lưu Quế Bình hỏi Tiểu Phan An, chúng ta còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra ở Tương Châu, đệ cứu họ kiểu gì?
Tiểu Phan An nói, đệ không quan tâm. Cho dù có chết ở Tương Châu cũng phải đi cứu họ, mọi người đều là vì chuyện của đệ mà đến Tương Châu, kết quả thì sao, bây giờ đệ vẫn yên lành ngồi đây, ba người bọn họ lại vì đệ mà bị liên lụy, lòng đệ không thể yên được.
Lưu Quế Bình vẫn muốn thuyết phục Tiểu Phan An, nhưng Tiểu Phan An không nghe, hắn quyết tâm muốn cứu người. Lưu Quế Bình thấy lòng Tiểu Phan An đã quyết, liền nói với Tiểu Phan An: "Có người huynh đệ như đệ, quả không uổng kiếp này. Ta không thể để đệ đến đó một mình được, ta đi với đệ." Đêm đó, Tiểu Phan An và Lưu Quế Bình đã tập hợp hơn chục anh em và mang theo súng ống lên đường ngay trong đêm.
Thanh Liên Nhi vốn cũng muốn đi cùng Tiểu Phan An, nhưng Tiểu Phan An kiểu gì cũng không để Thanh Liên Nhi đi cùng, Thanh Liên Nhi lại sắp khóc.
Tiểu Phan An liền nói: “Thanh Liên Nhi, cô trưởng thành lên một chút đi, nếu ta và tiểu thư nhà cô, còn có lão Tam và chị ta đều xảy ra chuyện bất trắc, thì ít nhất cũng cần ai đó nhớ đến bọn ta chứ? Ngày lễ dịp Tết, bọn ta ở bên đó, cũng cần có người đốt tờ tiền giấy, thắp cho nén hương, phải không? Vì thế cô không thể đi, cứ ở lại đây đi.”
Lưu Quế Bình cũng an ủi Thanh Liên Nhi, còn nói với Thanh Liên Nhi rằng nếu bọn họ có gặp chuyện bất trắc gì, thì cứ đến hồ Vi Sơn tìm người này người kia.
Thanh Liên Nhi nghe Tiểu Phan An và Lưu Quế Bình dặn dò xong, cũng biết những gì họ nói là đúng. Lần này, cô không rơi một giọt nước mắt nào, ở lại trông coi trấn Phượng Đài cùng Tiểu Hoa.
Ban đầu, Hoàng Bất Tề còn muốn cho một số hoàng bì tử đi theo bọn họ để phô trương thanh thế, nhưng Tiểu Phan An đã từ chối chuyện này. Tiểu Phan An nói với ông ấy: “Đám con cháu của ngài đi theo bọn ta, đến lúc đó, hai bên nổ súng, đám nhóc này mà lộ diện, thì ta lại phải mất công chăm sóc chúng nữa, bỏ đi.” Hoàng Bất Tề nghe vậy mới thôi.
Đối với Thanh Liên Nhi, đêm nay lại là một đêm dài. Cô nàng theo bà cố tôi từ khi tôi còn nhỏ, rồi theo bà cố tôi từ nhà bà gả vào Thẩm gia. Sau khi xuất giá, lại theo bà cố đến Bắc Bình, từ Bắc Bình đến núi Thanh Thạch, rồi lại từ núi Thanh Thạch đến trấn Phượng Đài. Nhưng sau khi đến trấn Phượng Đài, những người cô biết lần lượt biến mất, đầu tiên là bà cố và Lưu Kim Tỏa, sau đó là Tiểu Phan An và Lưu Quế Bình. Thanh Liên Nhi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, sợ hãi như vậy. Không có bà cố tôi, cô ấy cũng không biết phải đi đâu.
Trong một khoảnh khắc Thanh Liên Nhi cảm thấy trời đất rộng lớn như thế, vậy mà chẳng có một nơi nào để dung thân. Cô nàng nhất định không thể quay về Thạch gia, tiểu thư đi rồi, làm sao có thể quay về đây? Cô càng không thể về nhà họ Thẩm, đây gọi là không hợp tình cũng chẳng hợp lý. Cũng không thể ở lại trấn Phượng Đài, cô làm sao có thể sống chung với một đám hoàng bì tử chứ?
Điều quan trọng nhất là Thanh Liên Nhi lo lắng cho sự an nguy của bà cố tôi, người đã đi bảy tám ngày rồi vậy mà vẫn không có tin tức gì. Thanh Liên Nhi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Đêm ấy, Thanh Liên Nhi sầu não không thôi.
Nhìn trời tờ mờ sáng, cô nàng hạ quyết tâm nếu lần này Tiểu Phan An và Lưu Quế Bình không quay lại, bất kể sống chết thế nào, cô cũng sẽ đi Tương Châu một chuyến. Nghĩ đến đây, Thanh Liên Nhi gạt nước mắt, thay quần áo, lau đi lau lại khẩu súng lục mà Tiểu Phan An đưa cho cô. Cho dù lần đi này không cứu được bà cố tôi, chỉ cần gặp được bà hay nghe được tin tức gì cũng tốt rồi.
Hạ quyết tâm như vậy khiến Thanh Liên Nhi yên tâm hơn nhiều, xách một chiếc ghế đẩu ra ngồi ở cửa Huyền Lão động, chờ mặt trời lên.
Thanh Liên Nhi nghĩ, nếu trước khi mặt trời lên, Tiểu Phan An và Lưu Quế Bình không trở về, thì cô nàng sẽ lên đường.
Nhìn về phía đông, mặt trời như lòng đỏ trứng gà rải ánh vàng khắp mặt đất. Sườn núi ở trấn Phượng Đài tràn ngập màu sắc ấm áp, nhưng Tiểu Phan An và Lưu Quế Bình vẫn chưa trở về. Thanh Liên Nhi từ dưới ghế đứng dậy, giắt súng, nhảy lên ngựa, đi về phía Tương Châu.
Buổi sáng mùa xuân, ánh nắng ấm áp và gió hiu hiu thổi, thật dễ chịu. Thanh Liên Nhi khí phách thúc ngựa lao nhanh trên đường lớn, còn chưa đến buổi trưa, cô nàng đã đến trấn Tương Châu.
Cũng giống như lần trước đến đây, trấn Tương Châu vẫn vậy. Những người buôn bán nhỏ, những người bán hàng rong hò hét, trên phố toàn những thanh niên giắt súng bên người, đàn bà con gái mặc chiếc áo bông lớn đi trên đường nhìn trước ngó sau.
Ở lối vào trấn Tương Châu vẫn đặt rào chắn, chỉ là việc tra hỏi nghiêm ngặt hơn nhiều. Bất kể là người lạ hay người quen đều bị thẩm vấn, một bà dì lớn tuổi bị tra hỏi đến phát bực, mở mồm ra là mắng chửi, mấy người lính thẩm vấn cũng không hề tức giận lại, bởi họ đều là chỗ người quen, miệng nói xin lỗi còn cười hì hì.
Thanh Liên Nhi đương nhiên cũng không ngoại lệ, cũng bị thẩm vấn một hồi. Khi được hỏi đến đây làm gì, cô nàng cũng không giấu diếm, trực tiếp nói thẳng: “Tôi đến là để gặp Trương hội trưởng của các anh.” Mấy tên lính canh nhìn một cô nhóc không quá mười bốn mười lăm tuổi, khẩu khí lại không nhỏ, ai nấy đều cười ha ha nói với Thanh Liên Nhi: "Em gái, hội trưởng của bọn anh không phải người em muốn gặp là được đâu."
Thanh Liên Nhi mặc cho bọn họ cười nhạo, cũng không nói thêm gì nữa, kệ cho chúng chất vấn. Nhìn vẻ bướng bỉnh trên khuôn mặt cô nàng, mấy tên lính canh này đều cảm thấy có chút buồn cười. Cuối cùng cũng không làm khó nữa, để cô nàng đi qua.
Thanh Liên Nhi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô không để tâm lắm, thong dong cưỡi ngựa, đi qua trấn Tương Châu, đến Sa Hà Sáo. Đi đường hơi đói bụng, Thanh Liên Nhi xuống ngựa ăn một bát canh thịt cừu.
Ban đầu, Thanh Liên Nhi cảm thấy cả đoạn đường không có gì bất thường, nhưng khi cô đến Sa Hà Sáo, liền cảm thấy hơi kỳ lạ. Một là, mấy người đang bận rộn trên đồng ruộng bên ngoài Sa Hà Sáo kia, Thanh Liên Nhi vừa nhìn là biết, những người này không bận rộn vì mùa màng, mà là bận khiêng người chết. Nữa là, bên ngoài Sa Hà Sáo còn có thêm rất nhiều binh lính giắt súng đi tuần. Thứ ba chính là, Thanh Liên Nhi đã vào Sa Hà Sáo rồi.
Trước khi vào Sa Hà Sáo, Thanh Liên Nhi đã thấy họ khiêng người chết rồi, cô biết rằng hôm qua nhất định đã xảy ra cuộc đọ súng giữa Tiểu Phan An và người của Trương Bộ Vân, trong lòng cô nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng khi đến cổng thôn Sa Hà Sáo, Thanh Liên Nhi thấy rằng đâu đâu ở Sa Hà Sáo cũng treo đèn giăng hoa, một bầu không khí tràn ngập vui vẻ.
Những cảnh tượng bên trong thôn này hoàn toàn trái ngược với những xác chết trên đồng ruộng kia. Thanh Liên Nhi không hiểu, nếu hôm qua đã có ẩu đả, còn có cả người chết, thì sao hôm nay còn treo đèn lồng, giăng lụa đỏ?
Đến cổng thôn, Sa Hà Sáo nghiêm ngặt hơn nhiều so với trấn Tương Châu. Mấy tên lính canh cầm súng hỏi Thanh Liên Nhi đến đây làm gì. Cô nàng nói, tôi muốn gặp hội trưởng của các người.
Mấy tên này cũng không giống với binh lính ở trấn Tương Châu, chúng nghi hoặc nhìn Thanh Liên Nhi hỏi: “Gặp hội trưởng của chúng tôi để làm gì? Có chuyện gì?”
Thanh Liên Nhi nói rằng, có một số chuyện muốn xin chỉ bảo.
Phong tục dân gian Sơn Đông rất thô lỗ, mấy năm nay họ thích võ thuật, và thường hay có chuyện đấu giao lưu, học hỏi chỉ bảo lẫn nhau. Kể cả là vào những năm tháng hỗn loạn này, thì chuyện đấy vẫn thường xảy ra. Thực tế thì, đám lính canh này cũng gặp không ít chuyện như thế, luôn có một số kẻ mười ba, mười bốn tuổi nói chuyện kiểu muốn đọ sức với hội trưởng. Đám lính canh thường phớt lờ chúng, cảm thấy mấy đứa trẻ này đang quấy nhiễu, đuổi đi là xong.
Có điều lần này lại là một cô gái xinh xắn đến. Cô nàng này thậm chí còn nói rằng cô ấy muốn tìm hội trưởng để xin được chỉ bảo. Nhưng bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, binh lính ai nấy đều bận rộn, làm gì có thời gian để ý tới một cô gái, cho nên đều cảm thấy phiền phức, liền đuổi Thanh Liên Nhi đi, mau đi đi, đi chỗ khác, đừng có ở đây nói linh tinh.
Thanh Liên Nhi thấy đám người này đuổi mình đi, cô liền cảm thấy bọn họ coi thường mình. Thanh Liên Nhi nói: “Các người mau cho tôi vào, tôi nói rồi hôm nay tôi phải gặp Trương hội trưởng của các người, nhất định phải gặp.”
Lính canh nhìn bộ dạng không biết trời cao đất dày của Thanh Liên Nhi liền mắng nhiếc cô. Thanh Liên Nhi miệng lưỡi sắc bén, cãi nhau với bọn họ. Bọn lính canh này làm sao đọ được với miệng lưỡi của Thanh Liên Nhi, bọn chúng tên nào tên nấy tức nghẹn họng. Nhưng nhìn thấy Thanh Liên Nhi chỉ là một cô gái, mấy tên lính canh cũng hết cách, có tên giương súng lên, nhưng lại không dám bắn.
Lúc này, một người đàn ông mập mạp thấp bé bước ra từ tháp canh bên cạnh, lần trước lúc trở về Thanh Liên Nhi đã gặp người đàn ông này rồi. Chỉ là lần đó, Thanh Liên Nhi và bà cố tôi đã trang điểm qua. Vì thế bây giờ, người đàn ông mập lùn này không thể nhận ra Thanh Liên Nhi.
Trước khi bước đến trạm kiểm soát người đàn ông đã hỏi, có chuyện gì vậy, đám lính canh bèn kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho người này nghe. Người này ngẩng đầu nhìn Thanh Liên Nhi, cau mày hỏi: “Cô gặp hội trưởng Trương có chuyện gì?”
Thanh Liên Nhi nhìn người đàn ông mập lùn, nghiêng đầu suy nghĩ. Cô biết, muốn gặp được hội trưởng Trương thì nhất định cần tên này đi báo cáo, mà tên này nhất định sẽ không giúp cô. Thanh Liên Nhi nghĩ đến đây, liền nói với hắn: “Lại đây, tôi nói nhỏ với anh.”
Tên mập lùn này nghe Thanh Liên Nhi nói vậy liền nhíu mày, nhưng hắn thấy Thanh Liên Nhi còn nhỏ tuổi, cũng không đề phòng gì, lại không muốn bị mấy tên lính canh cười nhạo, liền đi tới chỗ Thanh Liên Nhi. Ngay khi hắn đến gần Thanh Liên Nhi, cô nàng liền rút súng ra, chĩa vào tên mập lùn, nói: "Tôi muốn gặp hội trưởng Trương của các anh, mau đưa tôi đến gặp anh ta."
Tên mập lùn thấy Thanh Liên Nhi rút súng ra, lúc đầu hơi bối rối, nhưng lát sau liền lập tức trấn tĩnh. Hắn nói với Thanh Liên Nhi: "Em… em gái à, em có biết dùng súng không thế? Đừng đến lúc dùng không cẩn thận lại tự làm mình bị thương đấy.”
Thanh Liên Nhi chĩa súng vào đầu hắn, hung dữ nói: “Anh thử đoán xem tôi có biết dùng không.” Thanh Liên Nhi dứt lời, đoàng một tiếng bắn vào một thân cây gần đó, làm vỡ một mảng vỏ cây.
Lần này không chỉ làm cho tên mập lùn kinh hãi, mà còn khiến đám lính trong tháp canh chấn động, chúng rút súng chĩa vào Thanh Liên Nhi. Thanh Liên Nhi không hề sợ hãi, cô vẫn chĩa súng vào đầu tên mập lùn, nói với hắn: "Đi, chúng ta vào thôn, nếu không đầu anh sẽ như cái cây kia đấy."
Tên mập bị khẩu súng của Thanh Liên Nhi dọa sợ, tim tức khắc đập liên hồi, hắn nói với Thanh Liên: "Em gái à, cẩn thận, đừng nóng, tôi sẽ đi cùng em."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!