Ngày hôm nay vì để chào đón Trương Bộ Vân đến, trên dưới trấn Phượng Đài đều phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Không chỉ sắp xếp lại căn nhà nhỏ kia mà ngay cả toàn bộ khu vực trên núi đều được Hoàng Bất Tề bố trí lại. Tất cả hoàng bì tử biết thuật biến hoá đều biến thành người, trên người mặc y phục, sau lưng đeo súng.
Những con hoàng bì tử không biết biến hoá toàn bộ đều trốn vào sâu trong hang động.
Hoàng Bất Tề là một con hoàng bì tử rất có bản lĩnh, ông ta đã lệnh cho đám hoàng bì tử xây dựng các lều lán từ khu nhà nhỏ đến tận bên trong khe núi. Ông còn đích thân biến những căn lều này trở thành những ngôi nhà rất hoành tráng.
Mấy tên thổ phỉ từ núi Thanh Thạch đến cũng ào ạt trà trộn vào trong đám hoàng bì tử.
Tiểu Phan An không đem theo quá nhiều người đến, nhưng theo lời hắn nói, đây đều là những người rất tinh anh, toàn bộ tinh anh trên núi Thanh Thạch toàn bộ đều đã được mang đến đây.
Những người này quả thực không phụ kì vọng, ngay lập tức phối hợp rất ăn ý với đám hoàng bì tử ở đây. Điều này đã khiến bà cố nảy ra một linh cảm, vốn dĩ bà còn đang nghĩ rằng sau sự việc lần này, bà sẽ đưa toàn bộ hoàng bì tử ở trấn Phượng Đài đến Nghi Hà, bây giờ xem ra đã tìm được một nơi tốt hơn cho họ rồi, đương nhiên đó chính là núi Thanh Thạch.
Mặc dù núi Thanh Thạch không lớn, thế nhưng so với trấn Phượng Đài thì lớn hơn nhiều. Hơn nữa núi Thanh Thạch địa hình cao, cây cối rậm rạp, lại có nhiều hang động kỳ dị, quả thật là một nơi rất thích hợp cho hoàng bì tử sinh sống. Vả lại thổ phỉ của núi Thanh Thạch và đám hoàng bì tử này sống cùng nhau xem ra cũng rất hoà thuận, bà cố thầm nghĩ chi bằng cứ tác hợp họ lại với nhau đi.
Có điều hiện giờ không có thời gian nói ra điều này, chỉ có thể đợi sau khi chuyện của Trương Bộ Vân qua đi, bà sẽ cùng với Hoàng Bất Tề và Tiểu Phan An bàn bạc kĩ hơn về việc này cũng được.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi Trương Bộ Vân tới.
Nói chung, thời gian tiếp kiến những tên thổ phỉ này là vào trước buổi trưa. Cho nên theo lý mà nói, Trương Bộ Vân phải đến trước buổi trưa. Thế nhưng đã sắp quá trưa mà hắn ta vẫn chưa đến. Tiếng còi ở trước mặt im bặt, bà cố có chút lo lắng hỏi Tiểu Phan An, Trương Bộ Vân này sẽ đến chứ?
Nghe bà cố hỏi vậy, Tiểu Phan An cũng có chút lo lắng. Thế nhưng theo cách nghĩ của Tiểu Phan An, nếu như Trương Bộ Vân không đến, hắn ta nhất định sẽ phái người đến báo tin. Trừ khi xảy ra chuyện lớn gì, ví dụ như bị quan binh đánh tới, có điều hiện giờ thân phận của Trương Bộ Vân đã khác xưa, cho nên loại tình huống này sẽ không xảy ra. Nếu nói đến việc tranh giành địa bàn, hiện tại ở mảnh đất Chư Thành này làm gì có ai dám giành địa bàn với Trương Bộ Vân chứ?
Tiểu Phan An nghĩ ngợi một lúc, nói với bà cố tôi, Trương Bộ Vân nhất định sẽ đến, có lẽ có vài chuyện làm chậm trễ chút thôi.
Sở dĩ bà cố lo lắng như vậy là bởi vì còn một nguyên nhân khác nữa, đó chính là ông cố tôi.
Mặc dù bà cố cảm thấy ông cố là một người không đáng tin cậy, hôm nay tốt với người này, ngày mai lại tốt với người kia. Thế nhưng không biết tại sao, chỉ cần không nhìn thấy người này, trong lòng sẽ nhớ nhung không thôi. Loại nhớ nhung này, đối với bà cố tôi mà nói có lẽ là một suy nghĩ rất ngu ngốc. Dù sao bà cũng chỉ là một cô gái mới 17, 18 tuổi, trong đầu lúc nào cũng tràn đầy tình yêu. Mặc dù kiểu yêu của bà có chút kì quái, có chút dạt dào, cũng có chút không thực tế. Thậm chí mà nói, bà chỉ mới quen biết ông cố hơn nửa năm, cũng chẳng gặp mặt qua mấy lần.
Có lẽ bởi vì hai người có mối quan hệ hôn nhân ràng buộc, cho nên bà cố đối với ông cố cứ luôn nhung nhớ không quên. Cho dù là như vậy, nhưng cũng giống như những gì bà cố nói với Lưu Kim Toả, bà sẽ không chấp nhận cùng ông sống một cuộc đời mờ mịt như vậy mãi được. Nếu nói danh phận, quả thực có nhưng danh phận này hơi miễn cưỡng, bà cố nghĩ tới đây, lại bắt đầu phiền muộn trong lòng.
Bà nghĩ, có phải kiếp trước mình mắc nợ tên Thẩm Lão Tam này không, sao hắn lại giày vò người ta như vậy chứ?
Tiểu Phan An đoán được bà cố đang nghĩ gì, bèn nói với bà, không cần lo lắng, đợi lát nữa Mục Trai nhất định sẽ đến cùng Trương Bộ Vân.
(Mục Trai là ông cố nha mọi người)
Tiểu Phan An nói xong câu này, trong lòng bà cố lại có chút xấu hổ. Bà đã hạ quyết tâm, sau khi xong chuyện, chỉ cần cứu được Yên Chi cô nương, bà sẽ dẫn Thanh Liên Nhi rời khỏi Thẩm Gia.
Tiểu Phan An ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, nói với bà cố tôi, sắp rồi, nếu như lúc này mà Trương Bộ Vân vẫn chưa đến, vậy thì nhất định phải đổi ngày khác.
Tiểu Phan An nói đến đây, một người tuần tra cưỡi ngựa chạy vào khe núi, thở hổn hển nói với Tiểu Phan An, đến rồi, người đến rồi.
Tiểu Phan An nghe vậy liền đập bàn một cái nói, chuẩn bị. Nói xong lập tức lách người nấp vào phía sau Huyền Lão Động.
Nguyên nhân Tiểu Phan An phải trốn vào Huyền Lão Động dĩ nhiên là do khi người Nhật nhờ Trương Bộ Vân xử lý chuyện của Tiểu Phan An, hắn ta nhất định đã biết được mặt mũi của Tiểu Phan An, nếu không cũng sẽ chẳng phái người đến núi Thanh Thạch nhanh như vậy. Hơn nữa Trương Bộ Vân có rất nhiều thủ đoạn, nếu như không phải ông cố tôi và Tiểu Phan An diễn một vở kịch chặt đầu thì toàn bộ núi Thanh Thạch hầu như đều đã quay lưng lại với Tiểu Phan An rồi. Cho nên việc Trương Bộ Vân đến trấn Phượng Đài, Tiểu Phan An không thể trực tiếp ra mặt được, không chỉ mình Tiểu Phan An mà những người hắn đem theo lúc đến Thanh Đảo cũng không thể ra mặt.
Tiểu Phan An trốn vào Huyền Lão Động, bà cố tôi dẫn theo Lưu Kim Toả và những người khác đi đón tiếp Trương Bộ Vân.
Trương Bộ Vân cưỡi một con ngựa cao lớn, đi theo hắn là hai đến ba mươi tên thổ phỉ, nghiêng nghiêng ngả ngả đến dưới chân núi Phượng Đài. Thấy bà cố tôi đến, Trương Bộ Vân vô cùng vui mừng. Hắn nhảy từ trên ngựa xuống, đi đến trước mặt bà, kéo tay bà bắt đầu hỏi han. Đầu tiên là nói sau hôm gặp mặt đó hắn rất muốn gặp lại bà cố tôi, lại khen tửu lượng của bà vô cùng tốt.
Bà cố cũng khách sáo đáp lại mấy câu, Trương Bộ Vân nói, hôm đó là ta tiếp đãi không chu đáo, hôm nay huynh phải tiếp đãi ta thật tốt đấy, chúng ta không say không về.
Bà cố thản nhiên rút tay mình ra khỏi tay Trương Bộ Vân, vỗ vỗ lên người hắn nói, Trương hội trưởng, hôm nay ta đã chuẩn bị cho ngài một ít đồ tốt rồi, mời.
Đồ tốt mà bà cố nói chính là thuốc phiện mà Tiểu Phan An mang từ núi Thanh Thạch tới. Chỗ thuốc phiện này không phải là cái mà Trương Bộ Vân tặng cho Tiểu Phan An lúc trước, mà là Tiểu Phan An dẫn theo người cướp được trên tàu hoả. Hơn nữa chỗ thuốc phiện này được đưa từ phương Tây đến Thượng Hải, đương nhiên lúc đó chuyện này đã gây ra náo loạn không nhỏ, nhưng điều tra tới điều tra lui vẫn không tìm ra người nào.
Cho nên lúc Trương Bộ Vân nhìn thấy chỗ thuốc phiện này, đương nhiên không giấu nổi vui mừng. Hỏi bà cố tôi, chuyện lúc đó là do huynh dẫn người làm sao?
Bà cố vỗ vai Lưu Kim Toả nói, đều là do các huynh đệ giúp đỡ, nếu như không có họ, vậy thì sẽ không có những món đồ tốt như này rồi.
Trương Bộ Vân nghe bà cố tôi nói vậy thì bật cười lớn nói, hay lắm, hay lắm.
Bà cố nói, hôm nay Trương hội trưởng đến chỗ ta, chút đồ này lúc đi nhất định phải mang theo đấy, đây chính là chút lòng thành nhỏ của huynh đệ ta. Trương Bộ Vân nghe bà nói vậy thì vui mừng khôn xiết, nhưng bà cố ngược lại có chút không vui lắm, nguyên do bởi vì trong đám người đang đứng đây bà không nhìn thấy ông cố đâu cả.
Bà cố nghĩ ngợi một lúc, chuyện này có hơi không phù hợp với lẽ thường cho lắm. Bởi vì trước khi Trương Bộ Vân tới, họ đã nói về chuyện của ông cố tôi. Tiểu Phan An nói với bà, Trương Bộ Vân nhất định sẽ dẫn theo ông cố đến, bởi vì ông cố và bà cố là đồng hương, có mối liên hệ này càng dễ thân thiết hơn, cho nên việc để ông cố đi cùng cũng là một việc tốt.
Trò chuyện một hồi, bà cố mời Trương Bộ Vân ngồi xuống. Vừa hút thuốc vừa uống trà, lại tán gẫu vài chuyện, bà cố mới giả vờ buột miệng hỏi, vị Thẩm Tam kia hôm nay sao không thấy đến nhỉ?
Trương Bộ Vân thở dài nói, Thẩm Tam gia tương đối bận rộn, chẳng phải ta đang xây một ngôi miếu sao, hương hoả khá thịnh vượng. Có điều hai ngày nay bên đó xảy ra chút chuyện, có người mời Thẩm Tam gia qua đó xem thử.
Bà cố không tin những lời Trương Bộ Vân vừa nói, thế nhưng không tin cũng không thể làm được gì. Rốt cuộc ông cố tại sao không tới, bà nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra.
Hai bên tới lui đương nhiên là để bàn về việc hợp tác, bọn họ là thổ phỉ, thật sự sẽ không bàn luận đến chuyện tình cảm thuần tuý. Dĩ nhiên mục đích của bà cố không phải tốt lành gì, có điều cho dù là như vậy, cũng không thể cùng Trương Bộ Vân nói càn được, vẫn phải có chút thái độ hợp tác, đề ra một vài điều kiện gì đó.
Hai người đã bàn bạc một số điều khoản, một là việc phân chia địa bàn, hai là yêu cầu Trương Bộ Vân cung cấp vũ khí, ba là muốn Trương Bộ Vân cho bà một thân phận. Sau khi đưa ra 3 điều kiện, Trương Bộ Vân cũng rất vui vẻ sảng khoái đồng ý tất cả. Từ giờ đoạn từ Giao Hà đến trấn Phượng Đài sẽ thuộc về bà cố tôi, thuốc súng đạn dược cũng không thành vấn đề, nhưng cũng không thể cho không được, hoặc là lấy tiền đổi, hoặc phải lấy thuốc phiện ra đổi. Đối với điều kiện thứ 3, Trương Bộ Vân nói, hiện giờ ta chẳng qua chỉ là một hội trưởng của hội liên trang, huynh có thể đến làm phó hội trưởng của ta, sau này đợi bành trướng thêm địa bàn chúng ta lại đổi tên gọi khác.
Bà cố nghe vậy thì nói, tốt quá rồi Trương hội trưởng, ta biết ngay mình không nhìn lầm người mà. Sau này ta sẽ nghe theo sự chỉ bảo của Trương hội trưởng, ngài cũng phải nâng đỡ các huynh đệ của ta đấy.
Trương Bộ Vân cười ha ha nói, yên tâm, yên tâm đi, ta đã nói rồi, chỉ cần ta có một miếng ăn vậy thì Thạch đương gia đây cũng sẽ không thiếu. Về sau Sơn Đông này chính là thiên hạ của chúng ta.
Bà cố tôi xuôi theo lời Trương Bộ Vân, cũng tâng bốc hắn một hồi. Sau khi tán gẫu một lúc, bà cố nói với Trương Bộ Vân, Trương hội trưởng, người ngựa chỗ ta đã chuẩn bị xong cả rồi, mời ngài kiểm duyệt qua.
Nói đến kiểm duyệt, thực chất chính là xếp thành mấy hàng, hô to hai tiếng, bước đều bước. Thế nhưng thời gian tu luyện của đám hoàng bì tử tương đối ngắn. Có thể biến thành hình người đã là không tồi rồi, để bọn họ đi theo hàng ngũ quả thật là làm khó họ quá. Lúc kiểm tra hàng ngũ bọn họ đều không phân rõ được bên trái bên phải, gây ra không ít chuyện dở khóc dở cười. Có điều Trương Bộ Vân đã chứng kiến loại chuyện này rất nhiều lần rồi, trước đây kẻ đến nương nhờ hắn đa phần đều là những tên côn đồ du thủ du thực, một chữ bẻ đôi không biết, đừng nói trái phải, trên dưới cũng không phân biệt được. Cho nên cũng không quá coi trọng, mọi người cười một cái rồi cũng cho qua.
Thế nhưng khi tất cả bước vào xếp hàng, bà cố thật sự lo đến toát mồ hôi hột, bởi vì bà phát hiện không ít con hoàng bì tử vì quá căng thẳng lúc xếp hàng không tự chủ được đã để lộ cái đuôi vàng rực phía sau mông ra. May mà lúc đấy nhiều người, cả đám đứng che che đậy đậy cuối cùng cũng qua chuyện.
Sau khi kiểm duyệt hàng ngũ xong thì cũng đã đến giờ mở tiệc chiêu đãi, bà cố nhanh chóng giải tán đám hoàng bì tử này đi, sau đó mời Trương Bộ Vân vào nhập tiệc.
Nhưng sau khi ngồi xuống rồi, bà cố lại gặp phải một vấn đề nan giải. Lần trước ở chỗ Trương Bộ Vân uống rượu bởi vì ông cố cũng có ở đó cho nên rượu trên bàn mới được làm phép biến thành nước, cũng vì thế mà bà cố mới có thể uống thoả thích vẫn không bị say.
Vốn dĩ bà tưởng rằng lần này ông cố vẫn sẽ đến, thế nhưng rốt cuộc ông lại không đến, vậy kế hoạch của họ bước tiếp theo phải làm thế nào, hẳn là sẽ rất phiền phức đây. Mặc dù trước đây bà cố đã có dặn dò Hoàng Bất Tề về chuyện này, lỡ như ông cố tôi không đến, Hoàng Bất Tề sẽ thay ông làm phép biến rượu thành nước lã. Thế nhưng Hoàng Bất Tề lại nói với bà cố rằng dù ông ấy có biết một số thuật biến hoá, nhưng việc biến rượu thành nước ông chưa từng làm bao giờ, có điều vẫn có thể thử xem sao.
Nói đến đây, Hoàng Bất Tề lại nói với bà cố tôi, dù sao cô cũng không cần lo, tiểu tiên sinh kia của cô nhất định sẽ tới.
Bà cố cũng tin rằng ông cố chắc chắn sẽ tới, Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi cũng tin là vậy, Tiểu Phan An và Hoàng Bất Tề cũng đều tin rằng ông cố tôi sẽ tới. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ông cố cuối cùng lại không tới.
Kế hoạch chính của bọn họ thật ra chính là ông cố tôi, bọn họ muốn dùng pháp thuật của ông cố làm cho Trương Bộ Vân say mềm, sau đó sẽ giải quyết hắn. Nhưng ông cố không tới khiến bà có chút do dự.
Có điều do dự thì do dự, bà cố đã nghĩ xong rồi, không phải chỉ cần khiến Trương Bộ Vân say mềm là được rồi sao? Bản thân cứ liều mạng mà uống, bà không tin là mình sẽ không thể khiến Trương Bộ Vân say được.
Bắt đầu vào tiệc, bà cố đích thân rót cho mình và Trương Bộ Vân hai chén rượu đầy, nâng chén lên kính hắn ta.
Rượu vào người, bà cố đột nhiên cảm thấy vui sướng, thứ này vậy mà lại không có chút mùi vị gì của rượu, xem ra pháp thuật của Hoàng Bất Tề đã hiệu nghiệm rồi. Nhưng khi uống được một nửa, bà suýt bị sặc chết, mùi cay của rượu cuộn trào mãnh liệt, xông thẳng từ cổ họng xuống ruột gan. Uống xong chén rượu này, bà cố mặt đỏ như máu. Đồng thời, bà cảm thấy trong bụng dường như có một ngọn lửa đang bùng lên.
Loại cảm giác này, bà cố đã lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được. Nói thế nào nhỉ? Bà cảm thấy rất sảng khoái. Trước cảm giác sảng khoái này, bà cố lại rót thêm cho mình và Trương Bộ Vân hai chén rượu đầy nữa. Hai người cạn chén, cả Trương Bộ Vân và bà cố tôi đều đồng loạt nói một câu, sảng khoái.
Quy tắc uống rượu ở Sơn Đông có rất nhiều, bắt đầu phải uống 4 chén.
Uống xong chén thứ 4 mới nói đến những chuyện khác, chén đầu tiên là để kính trời, phải rải chút rượu xuống đất, sau đó mọi người mới uống chén đầu tiên này. Sơn Đông là một nơi coi trọng lễ nghi, cho nên chén đầu tiên nhất định phải kính đất trời.
Sau khi uống chén đầu tiên xong, sẽ đến 3 chén tiếp theo. 3 chén này nhất định phải do chủ nhà nâng chén trước, chỉ đến khi chủ nhà hạ chén rượu xuống, mọi người mới có thể ăn uống thoải mái. Đương nhiên cũng có lúc uống 6 chén rượu. Có điều những năm gần đây mọi người đều chỉ uống 3 chén, bởi vì chén đựng rượu ở vùng Sơn Đông tương đối lớn, không thể uống nổi đến chén thứ 6.
Bà cố và Trương Bộ Vân hai người uống với nhau trước, sau đó mới bắt đầu gọi mọi người cùng nhau ăn uống. Uống vào 2 chén rượu, bà cố đột nhiên cảm thấy cả người tràn đầy sinh lực. Đi chào hỏi mọi người, rót đầy chén cho họ. Rượu đã rót xong, bà cố nâng chén lên ngửa cổ uống cạn chén thứ 3. Sau khi uống xong chén thứ 4, mọi người trong bàn đều như phát điên cả lên.
Từng thấy qua người có thể uống, lại không biết có thể uống đến mức này. Từng thấy qua người thích uống, nhưng lại chưa bao giờ thấy có người uống kiểu như vậy.
Bốn chén rượu trôi xuống bụng xong, bà cố đã hoàn toàn buông lỏng bản thân, bà mang theo vò rượu lúc thì uống với Trương Bộ Vân, lúc lại uống với thuộc hạ của hắn, lúc sau còn uống với Lưu Kim Toả nữa. Có điều lúc đến chỗ Lưu Kim Toả uống, cô ấy đã ngăn bà cố lại.
Mặc dù uống rượu này vào khiến máu huyết chạy khắp toàn thân nhưng đầu óc của bà cố lại rất tỉnh táo. Bà biết bản thân đang hưng phấn, nên đã kìm nén lại một chút. Hơn nữa Lưu Kim Toả nhắc nhở bà, nhiệm vụ quan trọng nhất tối nay là gì, không phải là chuốc rượu Trương Bộ Vân theo kế hoạch đã có từ trước sao?
Lúc Lưu Kim Toả nhắc nhở bà, họ đang đứng cùng nhau bên cạnh sườn núi, vì để người khác không nghi ngờ, hai người đứng đó thản nhiên cởi quần đi tiểu.
Tiểu xong quay trở lại, bà cố rốt cuộc cũng nghĩ thông chuyện tối nay cần phải làm là gì rồi. Cầm trên tay bát rượu lớn, tưởng đâu có thể đồ sát tứ phương, thức ăn trên bàn chưa ai động vào, cá còn chưa được mang lên. Hai người lúc nãy ngăn không cho Trương Bộ Vân uống rượu, hiện đã nằm la liệt dưới gầm bàn.
Sau khi cá được dọn lên, bà cố nói với Trương Bộ Vân, đầu 3 đuôi 4, ngài phải uống 3 chén rượu mới được ăn cá.
Trương Bộ Vân nâng chén rượu cười khà khà nói, ta uống 3 chén không vấn đề gì, nhưng mà huynh phải uống cùng ta.
Bà cố nói, việc này ngài cứ yên tâm, ta nhất định uống cùng ngài.
Bà cố uống trước 3 chén rượu, Trương Bộ Vân cũng uống ừng ực hết sạch 3 chén. Đến đây, bà cố mới phát hiện ra một việc, so với hai ngày trước tửu lượng của hắn ta đã tăng lên không ít.
Nếu như hôm trước Trương Bộ Vân uống đến nôn mửa dữ dội tưởng như chỉ là một tên nát rượu, thì hôm nay hắn chính là thần rượu.
Bà cố lập tức cảm thấy kì lạ, nguyên nhân là ở chỗ bà cảm thấy hoài nghi không biết có phải ông cố ở bên đó đang giúp Trương Bộ Vân không? Đương nhiên không phải tự nguyện giúp mà là bị uy hiếp.
Thế nhưng bà cố đã nhân cơ hội nếm thử rượu của Trương Bộ Vân uống, vẫn là vị của rượu, không phải nước. Lúc đó bà liền cảm thấy hơi quái lạ, vấn đề nằm ở đâu chứ?
Sau 3 vòng rượu, cá cũng ăn xong. Mọi người đều đã ngà say, đám hoàng bì tử trên bàn bắt đầu làm trò, đám người của Trương Bộ Vân cũng uống đến nghiêng ngả, nói năng loạn xạ cả lên. Ngay cả Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi cũng uống đến mặt mũi đỏ bừng, nằm trên đất ngủ thiếp đi. Nhưng duy chỉ có mình Trương Bộ Vân là mặt không hề đổi sắc.
Bà cố uống nhiều đến nổi không chịu được phải chạy lên sườn núi nôn hai lần. Uống đến khi bà cố bắt đầu có chút sợ hãi vậy mà Trương Bộ Vân vẫn không hề hấn gì? Có điều đến giây phút này bà cũng không thể chờ thêm nữa, nhìn thấy đám người của Trương Bộ Vân tên nào tên nấy đều say đến nằm la liệt trên bàn, bà cố cảm thấy thời cơ đã đến rồi.
Nghĩ đến đây bà quyết định phát tín hiệu, ném vỡ một chén rượu lớn.
Ngay khi chén rượu vỡ, Tiểu Phan An từ trong Huyền Lão Động dẫn theo đám anh em chạy ra.
Trương Bộ Vân vừa nhìn thấy Tiểu Phan An, sắc mặt có hơi thay đổi nói, ta đã cảm thấy có điều gì đó bất thường mà, quả nhiên là ngươi.
Tiểu Phan An đáp, không ngờ tới chứ gì Trương hội trưởng, ngươi luôn nghĩ đến việc làm thế nào để giết chết ta, còn phái người đến tận núi Thanh Thạch của ta, Trương hội trưởng thủ đoạn của ngươi cũng thật hay đấy.
Trương Bộ Vân thong thả khịt mũi, thủ đoạn có thế nào thì chẳng phải ngươi vẫn còn sống sờ sờ ra đó sao?
Tiểu Phan An nói, hôm nay đã đến đây rồi, ta nhất định sẽ không để ngươi sống sót trở về, Trương hội trưởng, xin lỗi nhé.
Trương Bộ Vân đáp, hôm nay nhìn thấy ngươi ta đã biết bản thân cách cái chết không còn xa nữa rồi, nhưng mà chưa hẳn được như ngươi mong muốn đâu.
Trương Bộ Vân nói xong câu này liền đưa tay sờ vào thắt lưng, Tiểu Phan An thấy hắn muốn ra tay làm sao có thể để yên được chứ? Nếu hắn ra tay trước, cái mạng nhỏ này của ta còn giữ được nữa sao?
Lúc Tiểu Phan An bước ra từ Huyền Lão Động, súng đã cầm sẵn trên tay rồi, không để Trương Bộ Vân kịp ra tay, Tiểu Phan An đã đưa súng lên bắn 3 phát đạn vào người Trương Bộ Vân, 2 phát ngay ngực, 1 phát ở bả vai. Nhưng điều khiến Tiểu Phan An không ngờ tới chính là, 3 phát súng này bắn ra lại không khiến Trương Bộ Vân có bất kì thay đổi gì, hắn vẫn đứng đó bình thản như cũ. Quan trọng nhất là những nơi bị thương trên người hắn không hề chảy một giọt máu nào.
Tiểu Phan An kinh ngạc tột độ sau đó đột nhiên nhớ đến trước kia giang hồ đồn đại rằng Trương Bộ Vân này được Hồ Tam Thái Gia chống lưng, đao thương bất nhập, đánh thế nào cũng không chết. Lúc này Tiểu Phan An có chút hoảng loạn. Nhưng ngay giây tiếp theo Lưu Quế Bình đã bước nhanh tới trước mặt Trương Bộ Vân, dùng hai tay kéo mạnh khiến chiếc áo khoác bằng gấm trên người hắn bị xé toạc ra.
Quần áo của Trương Bộ Vân bị xé rách, những người có mặt nhất thời đều há hốc mồm. Chỉ thấy bên trong lớp quần áo không phải là da thịt của một người nào cả mà là một lớp vỏ bằng giấy cứng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!