Con người uống say còn làm ra nhiều chuyện xấu hổ, huống hồ đây lại là một đám hoàng bì tử?
Đã hiện hình một nửa thì không nói, lại còn ngồi tán dóc với đám huynh đệ của Trương Bộ Vân, nói điều gì thì đoán chừng chính bản thân họ cũng không biết. Nhưng đám huynh đệ của Trương Bộ Vân dường như lại nghe hiểu, ngửa cổ rồi thè lưỡi ra đáp lại, cũng không biết là đang nói cái gì.
Lúc này bà cố cảm thấy thật may mắn, may là đám người này đều uống đến say mềm, nếu không thật sự là loạn hết cả lên rồi.
Sự việc phát triển đến bước này, bà cố cũng không có cách nào, vội vã kéo Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi đến chào tạm biệt Trương Bộ Vân.
Lúc bà cố tìm thấy Trương Bộ Vân, hắn ta đang nôn thốc nôn tháo ở bồn hoa trong khoảng sân sau. Vừa nôn rượu, vừa nôn thức ăn đã ăn lúc này, còn có những thứ khác nữa không rõ là gì, nôn đầy lên nửa bồn hoa.
Càng đáng sợ hơn là, dưới chân Trương Bộ Vân còn có hai người đang nằm ngả nghiêng ở đó, trên mặt toàn là những vết dơ dáy bẩn thỉu, trông dáng vẻ hình như đã uống không ít. Lúc bà cố tìm thấy Trương Bộ Vân, hắn ta vẫy tay với bà rồi nói, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn Thạch đương gia hôm nay có thể ghé thăm, đợi lát nữa chúng ta kết bái, ta sẽ gọi tất cả huynh đệ của ta lại. Thạch đương gia, từ nay đến Sơn Đông rồi, Sơn Đông này một nửa là của ta, một nửa của huynh, ta ăn gì huynh ăn nấy, huynh yên tâm, Trương mỗ ta đây là người thế nào, mọi người đều biết. Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với bạn bè, sau này chúng ta bắt tay với nhau, đánh bại cả thiên hạ này, ta làm hoàng đế huynh làm vua.
Bà cố nghe Trương Bộ Vân nói những lời này, biết hắn rõ ràng là uống say rồi, đang bắt đầu ba hoa khoác lác đây mà.
Thật ra, lúc ở trên bàn rượu, Trương Bộ Vân đã kéo ông cố và bà cố lại cùng bàn bạc kế hoạch lớn, lúc mới đầu còn bàn tính đâu ra đó được một chút, vừa cầm ly rượu lên thì đã không còn tính được gì nữa. Trương Bộ Vân chỉ giang sơn, nói với bà cố và ông cố tôi, 3 năm nữa hắn sẽ chiếm được Sơn Đông, 5 năm sẽ chiếm hết Trung Quốc, đến lúc đó lão Tưởng cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Trương Bộ Vân nói với ông cố tôi, đợi sau này thu phục được giang sơn, đệ chính là thúc thúc của ta.
Ông cố tôi nghe Trương Bộ Vân nói vậy, vội vàng từ chối nói, thế này không được, chúng ta là huynh đệ, câu lúc nãy huynh nói có hơi cách biệt vai vế đấy.
Trương Bộ Vân xua tay mở miệng nói, cách biệt vai vế cái gì, đệ sau này sẽ là thứ trưởng nội các đầu tiên của ta, hiểu không?
Bà cố nghe xong tự nhủ, được lắm, đúng là rượu vào lời ra, ngay cả nội các cũng nói ra rồi.
Cho nên buổi tiệc rượu này uống đến hiệp thứ hai, căn bản đã trở thành đại hội khoác lác. Không chỉ Trương Bộ Vân khoác lác, mà Hoàng Phủ Nhân bên đó cũng đang nói khoác, hắn ta túm lấy râu quai nón, suýt chút nữa là hôn lên mặt râu quai nón luôn rồi. Hắn còn nói với râu quai nón, chỉ cần Trương Bộ Vân trở thành vua của vùng Sơn Đông, ta nhất định sẽ là tể tướng của huynh ấy, sau này huynh đệ chúng ta cùng nhau ăn uống thoả thích, ca ca dẫn theo ngươi đi vui chơi ở chỗ có những cô nương xinh đẹp nhất, hút loại thuốc phiện tốt nhất.
Lúc đó tên râu quai nón đã uống say đến không ổn rồi, mặt mày đỏ ửng, mắt cũng hoá nhỏ đi, râu ở hai bên quai hàm đều lộ cả ra. Bà cố nhìn thấy hắn ta lại uống tiếp, mặt mũi còn chỗ nào giống người nữa đâu, hoàn toàn là một con hoàng bì tử.
Mấy con hoàng bì tử bên cạnh không thể khống chế được, sớm đã lòi đuôi ra, ở phía sau băng ghế quét tới quét lui, vui vẻ vô cùng. Đuôi của nó giống như một cây chổi, chỗ phía dưới băng ghế đều được quét đến sạch sẽ.
Cho nên khi ông cố có ý muốn nhắc nhở bà, bà cố liền nói không thể đợi được nữa, mau đi thôi. Tiếp đó bà mới tìm đến Trương Bộ Vân để chào tạm biệt, nhưng hắn ta kéo bà cố lại không cho đi. Nói là phải uống với bà thêm hai chén rượu nữa.
Bà cố không chịu nổi sự nhiệt tình của Trương Bộ Vân, cầm hai chén rượu lớn trên bàn, cùng với Trương Bộ Vân mỗi người một chén, uống ừng ực xuống bụng. Cả đám thổ phỉ thấy bà uống đến sảng khoái như vậy, ai nấy đều reo hò. Bầu không khí lập tức đạt tới cao trào, tất cả mọi người bắt đầu cầm chén lên la hét om sòm, từ bàn này chạy đến bàn kia, từ bàn kia lại chạy quay về.
Bà cố uống xong chén rượu còn muốn từ biệt Trương Bộ Vân, lại đi tìm lần nữa mới phát hiện Trương Bộ Vân đã không thấy đâu nữa rồi. Nhìn kĩ hơn, hoá ra hắn ta đã trượt xuống gầm bàn. Hơn nữa bên dưới còn có thêm hai người đang nằm sẵn nữa.
Bà cố không đợi chào từ biệt Trương Bộ Vân nữa, kéo Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi, gọi cả đám hoàng bì tử lớn có nhỏ có cùng nhau rời đi. Thế nhưng có vài con hoàng bì tử đã uống đến say khướt, kéo thế nào cũng không chịu di chuyển. Sau đó bị bà cố đánh cho một trận, lúc này mới không làm loạn nữa.
Còn có một tên, bị bà cố đánh xong vẫn không chịu đi. Không những không chịu đi, mà còn nhe răng nhếch mép, cứ như vậy, hai bên tai đã biến ra đầy lông lá. Có một tên thổ phỉ rất thích con hoàng bì tử này, khẩy tai nó nói, đồ bịt tai của huynh thật tốt, mua ở đâu vậy, ta cũng đến đó mua một cái.
Con hoàng bì tử đó ngoác miệng cười, lộ ra hai cái răng thỏ nói, cái này ta không có mua, là cha mẹ cho đó.
Nghe con hoàng bì tử này bắt đầu ba hoa với tên thổ phỉ đó, bà cố vô cùng tức giận, bảo Lưu Kim Toả trói nó lại vác ra ngoài.
Ngoại trừ cửa lớn, bên ngoài còn có người của Trương Bộ Vân đang canh gác, những người này đều không có uống rượu. Lúc đầu bà cố rất khó xử, sợ bị đám người đứng gác nhìn thấy sẽ nghi ngờ, ông cố thúc giục bà, bên ngoài trời tối, bọn họ nhìn không rõ đâu, mau chóng đi thôi. Còn không đi, lát nữa hiện nguyên hình thì cả đám tiêu đời.
Trong lúc vội vàng, bà cố hỏi ông cố, chàng và Tiểu Diễm Thu phải làm sao?
Ông cố nghe bà cố hỏi vậy, nhếch miệng cười nói, ta biết là nàng mà. Không cần lo lắng, Tiểu Diễm Thu ở bên chỗ Hồ Tam, cũng không chịu oan ức gì. Còn ta, tạm thời không đi được, nhưng Trương Bộ Vân cũng sẽ không làm khó ta.
Bà cố vốn định nói, tối nay chàng đừng ở đây nữa, cùng ta về trấn Phượng Đài đi. Thế nhưng, một là da mặt bà quá mỏng, câu này nói ra sợ sẽ bị nghi là có ý dụ dỗ, không thể mở miệng nói ra được. Hai là nghĩ kĩ một chút, cho dù nói ra, ông cố có lẽ cũng sẽ không đi theo bà. Ở đây còn có một Tiểu Diễm Thu đang cần ông chăm sóc, ngày nào Tiểu Diễm Thu chưa được cứu ra, ngày đó ông cố cũng không thể đi.
Hơn nữa, bà cố nghĩ đến một chuyện, đó là nội dung cuộc trò chuyện giữa hồ ly mặt đen và Hoàng Bất Tề lúc ở trấn Phượng Đài. Bà cố nói với ông cố, hôm đó bà đã nhìn thấy con hồ ly mặt đen đến tìm Hoàng Bất Tề, hai người họ đã nói đến một chuyện.
Ông cố có chút nghi hoặc hỏi, ồ, nói đến một chuyện? Đó là chuyện gì?
Bà cố nói, con hồ ly mặt đen này và….nói đến đây bà thật sự không thể nói tiếp được nữa, tại sao chứ? Bởi vì bà cố không biết nên gọi ông tổ tôi là gì, gọi ông tổ tôi là cha chồng sao, lời này thật khó nói ra khỏi miệng, mặc dù hai người đã thành thân, nhưng lại là hữu danh vô thực. Nếu như gọi là cha của chàng, vậy thì rõ ràng có hơi xa lạ. Ngay lúc bà còn dang do dự, Trương Bộ Vân cùng Hoàng Phủ Nhân đột nhiên dìu nhau từ trong nhà bước ra.
Bà cố thấy Trương Bộ Vân bước ra, muốn nói với ông cố mấy câu cũng không cách nào nói được nữa. Không kịp nói vậy thì nên nhanh chóng bảo đám hoàng bì tử rời đi.
Trương Bộ Vân nghiêng ngả từ trong nhà bước ra, gọi bà cố tôi, Thạch đương gia, Thạch đương gia, dừng bước dừng bước, chúng ta tiếp tục uống, không say không về, uống xong ta dẫn huynh đi dạo chơi, đi Gia Bì Câu.
Gia Bì Câu là nơi nào? Gia Bì Câu là một nơi vui chơi nổi tiếng, nơi đó là con đường mà các thương gia bắt buộc phải đi qua, cho nên ở đó có rất nhiều kĩ viện và chỗ bán thuốc phiện. Đương nhiên, những thứ này bà cố tôi không biết.
Hơn nữa bà cố không thể nhận lời Trương Bộ Vân lúc này được, cho nên bà cũng giả vờ là mình đã uống say khướt rồi, đỡ cánh tay của Trương Bộ Vân nói, không được, không được, Trương hội trưởng, ta phải quay về rồi. Mấy ngày nữa huynh đến trấn Phượng Đài, chúng ta lại đi Gia Bì Câu chơi một trận. Đến lúc đó ta mời khách, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Trương Bộ Vân phun ra một ngụm rượu, kéo bà cố tôi lại nói, hôm nay chưa uống thoả thích, là ta tiếp đãi không chu đáo, ta có lỗi với huynh, huynh đệ ta có lỗi với huynh. Trương Bộ Vân nói đến đây, đột nhiên lần tay vào giữa thắt lưng, móc ra một khẩu súng.
Bà cố thấy Trương Bộ Vân móc súng ra thì sợ hết hồn, thầm nghĩ, tên Trương Bộ Vân này muốn làm gì đây? Lẽ nào hắn không hề uống say? Tất cả chỉ là giả vờ? Hắn đã phát hiện ra đám người này là hoàng bì tử rồi? Bà cố nghĩ ngợi trong lòng, tay cũng bắt đầu giữ lấy thắt lưng.
Thật ra, không chỉ bà cố lo sợ, Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả cũng sợ đến nhảy dựng, tay của hai người cũng không tự chủ được mò tới chỗ thắt lưng.
Nào ngờ Trương Bộ Vân chỉ cầm súng trên tay áng chừng, tiếp tục nói, Thạch đương gia, Trương Bộ Vân ta xin thề trước khẩu súng này, chỉ cần có ta ở Sơn Đông một ngày, thì sẽ đảm bảo cho huynh ở Sơn Đông một ngày, huynh yên tâm. Huynh đệ chúng ta hợp tác thật tốt, làm một trận lớn. Hôm nay là ta tiếp đãi huynh không chu toàn, không để huynh uống thật sảng khoái, lần sau chúng ta tiếp tục.
Trương Bộ Vân nói đến đây, lại nói thêm một tràn những câu vô nghĩa, bà cố tôi nghe vào tai, giống như tiếng bánh xe lăn tới rồi lại lăn lui. Sau cùng, bà cố khó khăn lắm mới từ biệt được với Trương Bộ Vân, lên ngựa dẫn theo đám người rời khỏi Sa Hà Sáo.
Trước khi đi, bà cố dường như có rất nhiều lời trong lòng muốn nói với ông cố, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc không nói gì cả. Một là không có cơ hội, hai là thật ra cũng không biết nói gì.
Rời khỏi Sa Hà Sáo, còn chưa kịp tới Tương Châu, những con hoàng bì tử này đã lập tức biến lại nguyên hình, con nào con nấy nằm sấp trên lưng ngựa, thật đáng xấu hổ. Có con thì nôn mửa lung tung, con thì lăn lộn trên lưng ngựa, một số còn cởi quần tè bậy. Bà cố sợ những con hoàng bì tử này sẽ ngã lăn xuống đất, gọi tất cả dừng lại, dùng dây thừng trói chặt cả đám trên ngựa. Khó khăn lắm mới đưa được bọn hoàng bì tử về trấn Phượng Đài.
Những con hoàng bì tử này sau khi về đến trấn Phượng Đài mới bắt đầu tỉnh trở lại, con nào con nấy đều không có nề nếp, từ trên lưng ngựa phóng xuống, con thì ngủ gà ngủ gật, con lại nói năng lung tung, có con còn chạy tới chạy lui xung quanh khe núi muốn bắt cũng bắt không kịp. Còn có mấy con, cởi quần ra, ôm nhau nhảy loạn xạ.
Quá đáng nhất là tên râu quai nón, kéo bà cố tôi lại lảm nhảm, mở miệng nói gì đó nghe không rõ, còn muốn hôn lên mặt bà cố nữa. Khiến Thanh Liên Nhi tức giận, nếu như không có bà cố cản lại, suýt chút nữa cô nàng đã bắn chết hắn ta luôn rồi. Tiểu Hoa từ trong hang động bước ra, nhìn thấy dáng vẻ này của tên râu quai nón, liền tát cho hắn mấy cái.
Râu quai nón vừa nhìn thấy Tiểu Hoa thì cười toét miệng gọi, bà xã.
Tiểu Hoa giơ chân ra, đạp tên râu quai nón lăn lộn dưới đất, còn muốn hôn cô nương nhà người ta, chàng còn biết chàng là cái gì sao? Uống được mấy chén rượu như nước tiểu mèo là đã không còn biết mình bao nhiêu tuổi nữa à, còn cho rằng mình thật sự là con người luôn rồi sao? Tiểu Hoa mắng râu quai nón một trận xong, nói xin lỗi với bà cố tôi rồi túm lấy đuôi của râu quai nón kéo vào trong nhà.
Đêm đó tiếng la hét thảm thương trong nhà tên râu quai nón cứ vang lên không ngừng, nghe đến nỗi bà cố cũng hãi hùng khiếp vía, không cách nào ngủ được.
Đương nhiên, còn có một nguyên do khác khiến bà không tài nào chợp mắt, chính là nghĩ tới cách xưng hô của ông cố dành cho con hồ ly mặt đen kia – Hồ Tam.
Ông cố tôi không hề gọi con hồ ly mặt đen là Hồ Tam Thái Gia hay Hồ Tam Bà Bà, hoặc là Hồ tiên sinh, mà lại gọi là Hồ Tam. Cách xưng hồ này khiến bà cố vô cùng khó chịu.
Bà cố nhớ đến tình cảnh khi ông cố và hồ ly mặt đen gặp nhau ở Bắc Bình, rất rõ ràng, đó không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau. Hơn nữa ở Bắc Bình, bọn họ đã gặp nhau tổng cộng hai lần. Nhưng ông cố từ núi Thanh Thạch đến Tương Châu mới có mấy ngày, đã đổi cách xưng hô gọi người ta là Hồ Tam rồi. Có thể xưng hô như vậy, chứng tỏ hai người đã vô cùng thân thiết, hơn nữa mối quan hệ cũng không tệ.
Bà cố lại nghĩ đến chuyện hồ ly mặt đen đã nói với Hoàng Bất Tề, vì để báo thù tình nhân cũ, bà ta phải quyến rũ ông cố tôi. Tình nhân cũ của hồ ly mặt đen chính là cha của ông cố tôi. Bà cố lúc này chỉ nghĩ đến một khả năng, con hồ ly này đã bắt đầu bước đầu tiên trong quá trình dụ dỗ ông cố, hơn nữa hiệu quả rất rõ ràng, nếu không ông cố tôi sao có thể gọi bà ta là Hồ Tam chứ?
Bà cố thở dài một hơi mắng, đồ khốn kiếp. Mắng xong, bà lại thở dài lần nữa, kéo tấm chăn lên che mặt, nói, thật là phiền chết ta mà.
Bà cố nói xong câu này, đột nhiên Lưu Kim Toả liền đáp lại một câu, ta cũng phiền chết rồi đây.
Lúc này bà cố mới biết, Lưu Kim Toả cũng không ngủ được. Hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, Lưu Kim Toả nhỏ giọng tâm sự với bà cố tôi, cô ấy nói trong lòng cô vẫn luôn nhớ đến ông cố tôi, nhưng không biết làm thế nào để mở miệng nói với bà cố. Lưu Kim Toả nói, ta biết hai người đã thành thân rồi, hơn nữa chỉ có người như muội mới có thể xứng với Lão Tam, ta chỉ là một cô gái quê mùa không có học thức. Là ta trong lòng cứ nhung nhớ tới chàng ấy, ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, đi đứng cũng nhớ. Ta không biết ta bị làm sao nữa, nhưng ta cũng không có cách nào nói ra với người khác, nhưng nếu ta mà còn không nói, chắc là ta sẽ điên mất.
Bà cố nghe Lưu Kim Toả nói vậy, nghĩ một lát, xoay người kéo tay Lưu Kim Toả lại nói, Kim Toả tỷ, tỷ không cần nói, thật ra ta đều biết cả. Lão Tam là người tốt, lại có bản lĩnh, ngoại hình cũng không tệ. Người như vậy có cô gái nào mà không thích chứ, hơn nữa ta nghe nói chàng ấy còn từng cứu tỷ, cho nên ta hiểu tâm tư của tỷ. Kim Toả tỷ, mặc dù ta và lão Tam đã thành thân rồi, nhưng cuộc hôn nhân này ta cảm thấy không đúng lắm, chuyện này ta đã tính xong rồi, về đến Thẩm gia ta và Thanh Liên Nhi sẽ về nhà mẹ đẻ, không ở Thẩm gia nữa.
Lưu Kim Toả nghe bà cố tôi nói vậy thì giật nảy mình, nói với bà, vậy làm sao được, hai người đã thành thân rồi, sao có thể không sống cùng nhau chứ?
Bà cố nhích lại gần Lưu Kim Toả, mượn ánh sáng từ ngọn đèn leo lét trong hang động, nhìn vào mặt Lưu Kim Toả nói, người này ta giữ không được, làm gì có ai mới thành hôn ngày đầu tiên, còn chưa động phòng, khăn trùm đầu cũng chưa cởi đã cuốn gói bỏ chạy rồi. Ta đến Bắc Bình tìm hắn, là bởi vì ta nuốt không trôi được cục tức này, hắn không coi ta là một con người. Bây giờ tìm thấy rồi, cục tức trong lòng ta đã nuốt xuống được rồi. Sau này thế nào, ta cũng nhìn ra được rồi, Lão Tam này đã định sẵn không thuộc về ta. Cho nên, Kim Toả tỷ, ta biết trong lòng tỷ có Lão Tam, trong lòng tỷ có hắn tỷ cứ nói ra, ta làm chủ cho tỷ.
Lưu Kim Toả không ngờ bà cố lại đột nhiên nói vậy, điều này nằm ngoài dự liệu của cô ấy. Hơn nữa trên thế gian này làm gì có người phụ nữ nào chủ động nhường người đàn ông của mình cho người khác, việc này càng khiến Lưu Kim Toả khó mà tưởng tượng nổi.
Lưu Kim Toả nắm lấy tay bà cố tôi nói, muội muội, ta không ngờ muội có thể nói ra những lời này. Ta chỉ muốn đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra với muội, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ giành lấy Lão Tam. Nếu như hôm nay ta không nói những suy nghĩ trong lòng mình ra với muội, ta cũng không biết mình còn có thể nói với ai nữa. Ta không thể nói với Tiểu Phan An, cũng không thể nói với Thanh Liên Nhi. Thế nhưng ngoại trừ họ trên thế gian này ta không còn người thân, cũng không còn bạn bè nào khác. Những ngày qua ta cùng muội sống chung với nhau, ta cảm thấy hai người chúng ta rất hợp nhau, cho nên ta muốn nói hết những lời trong lòng ra một lần. Muội bảo ta sống với Lão Tam, ta cũng không thể nào làm vậy được, ta mà sống với chàng ấy vậy thì sau này ta không biết làm sao đối mặt với muội nữa.
Bà cố lại tiến gần Lưu Kim Toả thêm một chút nữa, mỉm cười an ủi cô ấy, chúng ta đều là phụ nữ, đều muốn tìm một nơi nương tựa, người đàn ông này đối tốt với tỷ, tỷ có thể sống một đời bình yên với hắn ta cũng an lòng mà. Lão Tam tuy có hơi ham chơi, nhưng dù sao cũng là người tốt. Kim Toả tỷ, tỷ cứ sống bên hắn, không vấn đề gì, trong lòng ta không có chút gì khó chịu cả. Sau này hai người chúng ta vẫn như bây giờ thôi.
Bà cố nói xong, tháo chiếc vòng trên cổ xuống, đưa cho Lưu Kim Toả. Lưu Kim Toả thấy bà đưa cho cô một chiếc vòng quý giá như vậy, vội vàng từ chối không nhận. Bà cố ngăn Lưu Kim Toả lại, nói với cô ấy, đây là chiếc vòng mà Yên Chi cô nương đã tặng cho ta, Yên Chi cô nương đối với Lão Tam là thật lòng, cô ấy đã nhờ cậy ta ở bên Lão Tam, có điều ta không cách nào đi cùng Lão Tam thêm nữa. Chiếc vòng này, tỷ cứ yên tâm đeo nó đi, sau này tỷ và Lão Tam cùng nhau chung sống hạnh phúc, vậy là được rồi. Không cần nghĩ nhiều nữa, sống thật tốt còn hơn là miễn cưỡng nhau, hơn nữa Kim Toả tỷ, tỷ cũng không còn trẻ nữa. Nếu như lại đợi thêm hai năm, tỷ bỏ lỡ chuyến này rồi, tỷ đi đâu tìm lại được chứ?
Những lời của bà cố khiến Lưu Kim Toả nói không nên lời, Lưu Kim Toả còn muốn từ chối. Bà cố nghiêm giọng hơn nói, nếu như tỷ còn từ chối, nghĩa là tỷ không coi ta là tỷ muội. Lão Tam này, ta nhờ cậy tỷ nhé, tỷ nhận là được rồi, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt của nhau.
Bà cố lại đem tình hình trong nhà nói cho Lưu Kim Toả biết, nói có lý do không thể không từ chối. Lưu Kim Toả nghe bà cố nói một hơi một hồi, chỉ có thể nhận lời. Hai người nắm tay nhau, lại nói thêm những chuyện khác nữa, cả chuyện suy nghĩ cách ứng phó với Trương Bộ Vân khi hắn đến trấn Phượng Đài.
Trò chuyện mãi đến khi gà gáy, hay người mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã chiếu thằng vào trong sơn động rồi.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh nắng mùa xuân chiếu lên những ngọn cây mang theo làn hơi ấm dìu dịu. Bên dưới là những tán cây xanh tươi mơn mởn, trên sườn đồi cỏ cũng bắt đầu nảy mầm, còn có vài bông hoa nhỏ màu trắng, màu vàng đang hé nở trong những góc nhỏ yên tĩnh.
Bên trong khe núi, những con hoàng bì tử đã bắt đầu một ngày làm việc. Một số thì khai khẩn đất hoang, một số thì đang giặt quần áo, một số lại học cách trồng rau và lương thực của con người, số khác lại đang bắt châu chấu và côn trùng trên sườn đồi. Những con hoàng bì tử chưa trưởng thành chơi đuổi bắt ầm ĩ trong khe núi. Hoàng Bất Tề ngồi xổm dưới một gốc cây, ngậm lấy tẩu thuốc, híp mắt nhìn khắp một lượt.
Bà cố từ trong Huyền Lão Động bước ra, duỗi lưng đón lấy ánh nắng mùa xuân. Một con hoàng bì tử nhỏ xíu cài đầy hoa dại trên đầu nhảy chân sáo đến trước mặt bà, móng vuốt nhỏ nhắn cầm lấy vài đoá hoa đưa đến trước, cũng không nói gì, chỉ cười một cách ngượng ngùng.
Bà cố nhìn đôi mắt to đen lay láy của nó, khẽ cười hỏi, hoa này là tặng cho ta phải không?
Con hoàng bì tử nhỏ gật đầu thật mạnh, móng vuốt nhỏ lại đưa ra phía trước lần nữa. Bà cố nhận lấy hoa, đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi hương của buổi sớm mai. Ngửi xong, bà nhắm mắt lại, vờ như đang say sưa.
Hoàng bì tử nhỏ nhìn thấy động tác này của bà, nó vô cùng vui sướng, thích thú chạy đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!