Tiểu Phan An đã lăn lộn trên giang hồ từ rất lâu rồi, thời gian lâu như vậy, kinh nghiệm không phải chỉ là thứ vô dụng. Tiểu Phan An đối với chuyện rình rập theo đuôi này rất nhạy cảm, suy cho cùng đây cũng là sở trường của hắn. Ông cố tôi cũng nhận ra, mở miệng hỏi Tiểu Phan An, Tiểu Phan An nói, đừng vội biết đâu chỉ là người qua đường, chúng ta rẽ vào con hẻm phía trước, nếu như chiếc xe đó cũng rẽ vào theo, chúng ta lại tiếp tục rẽ vào một con hẻm nữa. Liên tục hai con hẻm, chiếc xe đó vẫn đi theo chúng ta vậy thì đúng là có vấn đề lớn.
Ông cố tôi nhìn Tiểu Phan An nói, vậy nếu chiếc xe đó thật sự đi theo chúng ta, vậy phải làm sao?
Tiểu Phan An nói, còn làm sao nữa, trực tiếp đánh nhau thôi. Tiểu Phan An nói xong câu này, lại lo lắng nhìn nhìn ông cố tôi một lát rồi nói, chỉ là sức khoẻ của đệ đợi lát nữa ra tay e là sẽ bất lợi cho đệ, nếu như không ổn lát nữa đệ cứ chạy trước là được.
Ông cố nói, chạy trước sao được, ta chạy rồi, huynh phải làm sao?
Tiểu Phan An chỉ vào chiếc xe phía sau, không được thì có thể làm gì, phía sau còn có 3 cô gái, đến lúc đó toàn bộ đều bị liên luỵ, mọi người chạy rồi một mình ta còn có cơ hội thoát thân.
Ông cố nghe Tiểu Phan An nói xong, cảm thấy cũng chỉ có thể làm vậy.
Người đánh xe làm y theo lời Tiểu Phan An nói, chạy đến giao lộ trước mặt hướng về phía bắc rẽ vào một khúc cua. Rẽ xong đến giao lộ kế tiếp, lại chạy theo hướng đông rẽ vào một khúc cua nữa . Sau khi rẽ vào hai khúc cua, chiếc xe phía sau vẫn không nhanh không chậm bám theo như cũ. Tiểu Phan An nhìn thấy thế liền nói, được rồi, không cần hỏi nữa, đích thực là đang theo đuôi chúng ta.
Tiểu Phan An xiết chặt thắt lưng, lấy khẩu Browning mà Hoàng Tiểu Cải đã tặng đem ra so thử với khẩu súng cũ của mình, nói với ông cố tôi, đợi lát nữa sau khi ta xuống xe, ta sẽ bảo tên đánh xe nhanh chóng chạy đi, có ta cản đám người phía sau lại, đến lúc đó mọi người mới có thể chạy thoát.
Dặn dò ông cố xong xuôi, Tiểu Phan An cầm súng chuẩn bị nhảy xuống xe. Ngay lúc đó, tiếng vó ngựa lộc cộc phía sau vang lên, chiếc xe đang theo đuôi phía sau kia bất thình lình tăng tốc chạy tới. Xe ngựa tăng tốc khiến Tiểu Phan An không thể trực tiếp nhảy xuống. Mặc dù không nhảy xuống xe được, nhưng cả người đã trong trạng thái sẵn sàng, cầm trong tay hai khẩu súng, đợi chiếc xe ngựa đó đuổi tới.
Tiểu Phan An đã lên sẵn kế hoạch, đợi lúc chiếc xe ngựa đó đuổi kịp bọn họ, chỉ cần người bên trong có một cử động nhỏ hắn sẽ cho tên đó ăn đạn ngay.
Nhưng khi chiếc xe đó đuổi kịp xe của Tiểu Phan An, người trên xe vừa ló đầu ra một cái, Tiểu Phan An đã kinh ngạc hét lớn, Tam ca, sao lại là huynh?
Hoá ra người từ chiếc xe phía sau vừa mới ló đầu ra chính là Lưu Quế Bình.
Ở Sơn Đông có một tên thổ phỉ rất dũng mãnh tên Lưu Quế Đường, còn được gọi là Lưu Hắc Thất. Lưu Quế Đường có một người em ruột tên là Lưu Quế Chí, Lưu Quế Chí này là anh em được nuôi cùng một bình sữa với Lưu Quế Đường. Năm đó Lưu Hắc Thất đề nghị tám người cùng nhau kết bái, lão Thất chính là Lưu Hắc Thất, lão Bát là Lưu Quế Chí cũng gọi là Lưu Hắc Bát.
Vậy Lưu Quế Bình là ai? Lưu Quế Bình là anh họ của Lưu Quế Đường và Lưu Quế Chí. Lưu Quế Bình vẫn luôn ở Thanh Đảo, sau này Thanh Đảo xảy ra hỗn loạn, hắn liền quay lại Lỗ Nam với Thất ca và Bát ca.
Nhưng theo lý mà nói, hiện giờ Lưu Quế Bình không phải nên cùng Lưu Hắc Thất hưởng phúc dưới trướng của Hà Ứng Khâm sao?
(Hà Ứng Khâm, tự Kính Chi, là một trong những tướng lĩnh cao cấp nhất của Quốc Dân Đảng Trung Quốc trong thời kỳ Trung Hoa Dân quốc, và một đồng minh thân cận của Tưởng Giới Thạch )
Tiểu Phan An nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Lưu Quế Bình bèn đáp lại, bây giờ Lưu Hắc Thất đã không còn dính líu gì với Hà Ứng Khâm nữa rồi. Lưu Hắc Thất thấy Hà Ứng Khâm đã bị mất phòng thủ trên tuyến Lũng Hải bèn nảy sinh hai lòng, đến nhờ cậy Phùng Ngọc Tường. Nhưng sau đó Trương Học Lương lại liên kết với lão Tưởng ủng hộ chính phủ Dân Quốc, liên quân Tây Bắc của Phùng Ngọc Tường ở núi Diêm Tích bị cắt giảm biên chế, Lưu Hắc Thất lại đến nương nhờ Trương Học Lương.
(Phùng Ngọc Tường là một tướng lĩnh thời Dân Quốc và là một trong số những nhà lãnh đạo của Quốc Dân Đảng. Ông được biết dưới biệt danh là "Tướng quân Kitô giáo" vì ông đã cải đạo cho toàn bộ binh đoàn của mình và một biệt danh khác là "Phản Tướng" vì khuynh hướng phá vỡ sự thiết lập)
Lưu Quế Bình nói với Tiểu Phan An, hiện giờ lão Tưởng nhìn thấy sự tráo trở lật lọng của Lưu Hắc Thất đã rất tức giận rồi, đang lệnh cho Lưu Trĩ và Triển Thư Đường tiêu diệt Lưu Hắc Thất.
(Lão Tưởng tức Tưởng Giới Thạch.)
Tiểu Phan An nghe Lưu Quế Bình nói vậy, cũng không biết nên đáp lại thế nào, nhưng trước giờ hắn vẫn biết rằng Lưu Hắc Thất này không chỉ mặt đen mà bụng dạ cũng rất đen tối, không chỉ bụng dạ đen tối mà còn độc ác nữa. Đây là chuyện Lưu Khải Uy có sữa liền nhận mẹ, Tiểu Phan An từ sớm đã biết rồi, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến hắn đoạn tuyệt với Lưu Hắc Thất. Ngoài ra còn có một lý do khác, chính là con người Lưu Hắc Thất thủ đoạn độc ác, không có nguyên tắc. Tên Lưu Hắc Thất này trong quá trình khuếch trương thanh thế đã cướp tiền, cướp lương thực, cướp người, không từ bất cứ thủ đoạn nào, bất kể người già, trẻ nhỏ, phụ nữ chỉ cần chống lại mệnh lệnh của hắn, gặp người nào giết người đó, hơn nữa thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Bởi vì chuyện này Tiểu Phan An và Lưu Hắc Thất đã xảy ra vô số lần tranh chấp, sau đó Lưu Hắc Thất lo lắng Tiểu Phan An làm loạn, còn bắt cả huynh đệ kết nghĩa của Tiểu Phan An là Hoàng Tiểu Cải. Không chỉ bắt, mà còn muốn hành hình mổ bụng.
Lưu Quế Bình cũng biết chuyện xảy ra giữa Tiểu Phan An và Lưu Hắc Thất.
Tiểu Phan An hỏi Lưu Quế Bình, sao huynh lại đến chỗ này?
Lưu Quế Bình nói với Tiểu Phan An, Lưu Hắc Thất dẫn người từ thành Đại Danh phá vòng vây, tháo chạy tán loạn rồi.
(Đại Danh: là một huyện thuộc địa cấp thị Hàm Đan, tỉnh Hà Bắc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thời nhà Tống, đây là phủ Đại Danh, là Bồi Đô của Bắc Tống. Đại Danh là quê hương của Đặng Lệ Quân.)
Tiểu Phan An nhìn Lưu Quế Bình hỏi, Tam ca, không đơn giản như vậy đúng không?
Lưu Quế Bình cười hề hề nói, đương nhiên không đơn giản như vậy rồi, Lưu Quế Bình còn muốn nói tiếp, bị Tiểu Phan An ngăn lại nói, như vậy đi, hiện giờ không tiện nói thì đừng nói, chúng ta lên trên núi uống rượu ăn thịt, huynh hãy từ từ kể cho ta nghe.
Lưu Quế Bình nghe vậy khịt mũi nói, giờ đệ đưa ta lên núi, ta cũng không dám đi theo đệ.
Tiểu Phan An nghe Lưu Quế Bình nói vậy, còn cho rằng Lưu Quế Bình không tin tưởng hắn, bèn vỗ ngực nói, Tam ca, huynh tin tưởng con người của Tiểu Phan An ta cùng ta lên núi, đến đó rồi ta nhất định sẽ không đối xử tệ với huynh.
Lưu Quế Bình ngắt lời Tiểu Phan An nói, không phải người làm ca ca này không tin đệ, chỉ là ta sợ đệ về đến trên núi rồi, núi Thanh Thạch này đã không còn là của đệ nữa rồi.
Tiểu Phan An nghe Lưu Quế Bình nói vậy, biết được trong lời nói có ẩn ý khác, liền hỏi Lưu Quế Bình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Quế Bình lúc này mới đem đầu đuôi mọi chuyện kể lại cho Tiểu Phan An nghe, hoá ra nhân lúc Tiểu Phan An và Lưu Kim Toả rời khỏi núi Thanh Thạch, Trương Bộ Vân đã dẫn người đến đây, bỏ ra 3 ngàn đồng đông dương, 1 ngàn cân bột mì, lại thêm 200 cân thuốc phiện. Trương Bộ Vân truyền lời xuống, sau này huynh đệ trên núi Thanh Thạch chính là huynh đệ của ta, có ta ở đây các người sẽ được ăn uống no nê, nhưng chỉ cần làm cho ta một việc, đó là phải bắt Tiểu Phan An lại, đưa hắn đến Tương Châu cho ta.
Đám người trên núi Thanh Thạch được Trương Bộ Vân mở lời, lại được nhận tiền của hắn, đương nhiên không ai là không ưng thuận cả. Từng người một đều xắn tay áo lên, sẵn sàng chờ Tiểu Phan An trở về.
Tiểu Phan An nghe Lưu Quế Bình nói vậy cảm thấy có chút nghi hoặc, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Lưu Quế Bình móc ra một điếu thuốc đưa cho Tiểu Phan An rồi nói, huynh đệ, những việc này là ta tận mắt chứng kiến, lúc đó ta từ thành Đại Danh ra không có nơi nào để đi, ta liền nghĩ đến đệ. Vốn định đến núi Thanh Thạch nhờ cậy đệ, nhưng lại trùng hợp nhìn thấy cảnh này. Không giấu gì đệ, nếu không phải ta chạy nhanh, nói không chừng bây giờ đệ có thể nhìn thấy đầu của ta trên núi Thanh Thạch rồi.
Tiểu Phan An nghe vậy, lúc này mới tin, nhận lấy điếu thuốc mà Lưu Quế Bình đưa qua, bỏ lên miệng. Sau khi Tiểu Phan An rít một hơi thật mạnh, Lưu Quế Bình nhìn Tiểu Phan An hỏi, tiếp theo đây đệ có kế hoạch gì chưa?
Tiểu Phan An cúi đầu nghĩ một lúc, lúc này mới nhớ đến ông cố tôi ở bên cạnh, vội vàng giới thiệu ông cố với Lưu Quế Bình. Lưu Quế Bình nhìn ông cố tôi khen ngợi, đúng là một người khôi ngô tuấn tú.
Tiểu Phan An kéo tay ông cố nói, không chỉ tuấn tú mà còn rất có bản lĩnh nữa, bệnh của tỷ tỷ ta chính là được Tam huynh đệ đây chữa khỏi đấy. Hơn nữa vì giúp ta, cậu ấy còn đắc tội với Trương Bộ Vân, Trương Bộ Vân đã phái người đến bắt bằng hữu của cậu ấy đi rồi.
Lưu Quế Bình nghe Tiểu Phan An nói xong, lại quan sát ông cố tôi thêm một lần nữa, gật đầu nói, trọng tình trọng nghĩa, huynh đệ của Kim Bình cũng là huynh đệ của ta, người huynh đệ này ta nhận rồi đấy.
Ông cố tôi và Lưu Quế Bình trao đổi xã giao vài câu, Tiểu Phan An nói, tiếp theo đây ta vẫn muốn quay về núi Thanh Thạch, ta phải xem đám nhãi ranh đó có thể gây ra sóng gió gì. Nói đến đây, Tiểu Phan An lại nói với Lưu Quế Bình và ông cố tôi, Tam ca, Tam đệ, lần này ta quay về núi Thanh Thạch có lẽ sẽ đối mặt với không ít nguy hiểm, hai người đừng đi theo.
Ông cố tôi còn chưa kịp mở miệng, Lưu Quế Bình đã hừ lạnh một tiếng rồi nói, Lưu Kim Bình, đệ như vậy là không được rồi, có chút xem thường người khác đấy.
Tiểu Phan An nghe Lưu Quế Bình nói lời này liền nghiêm nghị đáp, Tam ca, đệ không phải có ý này.
Lưu Quế Bình nói, cái gì mà có hay không có ý đó, nếu đệ đã nhận ta là Tam ca, chuyến đi này ta phải đi cùng đệ, có chết chúng ta cũng phải chết cùng nhau, chuyện chỉ to hơn cái rắm một chút thôi mà.
Nghe vậy, ông cố tôi cũng nói, Tam ca nói phải lắm, ta cũng có ý này, nếu hôm nay huynh không để cho ta lên núi Thanh Thạch, từ nay về sau ta tuyệt đối cũng sẽ không đi đâu dù chỉ một bước.
Tiểu Phan An nghe hai người họ nói vậy, nhất thời không nói được câu nào, kéo tay ông cố tôi và Lưu Quế Bình chỉ biết gật đầu.
Phía sau Lưu Kim Toả và bà cố tôi nhìn thấy chiếc xe trước mặt cứ dừng lại, bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Phan An xuống xe đem mọi chuyện kể lại cho họ, đồng thời nói với ba cô gái rằng, chuyến đi đến núi Thanh Thạch lần này vô cùng nguy hiểm, để ba người bọn họ ở lại Dịch Thành trước, đợi qua mấy ngày nữa sẽ phái người đến đón. Nếu như không có người đến đón, vậy Lưu Kim Toả xin nhờ cậy vào bà cố tôi.
Lưu Kim Toả nghe Tiểu Phan An nói vậy, đập mạnh cửa xe nói, đệ đang sợ ta lên núi gây thêm phiền phức cho đệ sao?
Tiểu Phan An nói, tỷ tỷ, tỷ mãi mãi là tỷ tỷ của ta, tỷ đã chịu quá nhiều khổ cực rồi, ta không muốn tỷ lại vì ta mà chịu khổ.
Lưu Kim Toả hừ một tiếng, chịu khổ? Ta theo đệ lên núi mà là chịu khổ sao? Ta không theo đệ lên núi mới là chịu khổ đấy. Ba người chúng ta ở lại Dịch Thành lúc nào cũng nơm nớp lo sợ thay cho đám đàn ông các người, vậy thì cái nào khổ hơn cái nào?
Đợi Lưu Kim Toả nói xong, bà cố tôi lại tiếp lời, ta khó khăn lắm mới tìm được Thẩm Lão Tam, kết quả hai người lại thông đồng với nhau chạy đến Bắc Bình. Ở Bắc Bình trải qua không ít cực khổ, bây giờ vừa mới tóm được chàng ấy từ Bắc Bình trở về, bây giờ lại muốn bỏ ta lại tự mình về núi Thanh Thạch, chuyện này ta không thể đồng ý được.
Tiểu Phan An nghe hai cô gái nói vậy, liền cảm thấy khó xử, cau mày nói, ta lên núi Thanh Thạch là để dẹp loạn, các cô đi theo có thể làm được gì chứ?
Lưu Kim Tỏa còn chưa lên tiếng, bà cố đã nói, nếu như chỉ có ba người đàn ông các huynh lên núi, ta nói huynh biết, đám lâu la trên núi sẽ cảnh giác ngay lập tức, e là họ sẽ nhanh chóng có sự phòng bị, bởi vì họ lo lắng huynh đã nhận được tin tức rồi. Nhưng nếu chúng ta cùng nhau lên núi, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?
Tiểu Phan An nghe bà cố tôi nói vậy liền hiểu ra ngay, cũng biết cách nghĩ của bà cố là chính xác, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng.
Tiểu Phan An nói, em dâu đừng vội, chuyện này ta cùng hai người kia bàn bạc lại một chút, có được không?
Bà cố nói, mọi người cứ thương lượng đi, nếu như không rõ, ta đến phía trước nói với họ một tiếng.
Tiểu Phan An bàn bạc lại với ông cố tôi và Lưu Quế Bình chuyện này, Lưu Quế Bình nói, cô gái này không đơn giản, Tam huynh đệ thật có phúc. Lưu Quế Bình nói xong, ông cố lại khách sáo một hồi, Lưu Quế Bình lại tiếp, theo cách nói của cô ấy thì lời này không phải là giả, nhưng chuyện lần này vô cùng nguy hiểm, nếu được thì chúng ta xem như làm ít công to, không được thì đã nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn.
Ông cố suy xét một lúc, nói với hai người họ, theo cách nói của cô ấy chúng ta cứ dẫn theo họ lên núi, đưa cho mỗi người một khẩu súng, trên đường đi dạy họ cách sử dụng.
Tiểu Phan An nghe ông cố nói vậy, từ đây lên đến núi Thanh Thạch cũng phải mất thời gian nửa ngày, dạy họ cách dùng súng, chuyện bóp cò dĩ nhiên có thể làm được, nhưng có thể bắn chết người hay không thì rất khó nói.
Ông cố nhìn Tiểu Phan An lắc đầu nói, ta không hi vọng họ có thể bắn chết người.
Tiểu Phan An nghe vậy cả người chấn động, lập tức bình tĩnh trở lại, những lời ông cố tôi nói không phải là không có lý, bọn cướp bóc trên núi Thanh Thạch không phải giống như trong sách nói, đều là những người tốt hành hiệp trượng nghĩa. Bản thân Tiểu Phan An cũng là một trong số đó, hắn đã từng chứng kiến không ít bọn thổ phỉ ở 3 vùng Sơn Đông, Hà Bắc, Hà Nam, ngoại trừ cướp tiền, cướp lương thực, súng ống ra, hắn biết bọn người này thích nhất là cướp nữ nhân, hơn nữa bọn chúng thích nhất chính là con gái nhà lành vẫn còn trinh tiết.
Cướp nữ nhân để làm gì, chuyện này không cần nói cũng biết.
Cho nên Tiểu Phan An nghe ông cố tôi nói vậy, mới rùng mình một cái, trong lòng hắn lại có thêm một nhận định mới về ông cố tôi.
Tiểu Phan An ngay lập tức định thần lại nói với ông cố, được, cứ làm theo cách của đệ.
Dĩ nhiên không cần phải dạy Lưu Kim Toả về chuyện dùng súng, cô ấy nghe Tiểu Phan An nói xong bèn đáp, được rồi, chuyện này không cần đệ lo, ta tự có sắp xếp, chỉ cần bọn đệ đưa súng cho chúng ta là được.
Tiểu Phan An móc ra khẩu Browning 1910 cũ của mình, cùng với hai khẩu súng mà Hoàng Tiểu Cải đã tặng cho hắn và ông cố tôi, đưa cho Lưu Kim Toả. Lấy súng ra xong Tiểu Phan An còn lấy ra hai hộp đạn, tất cả đều đưa lên chiếc xe phía sau.
Giao súng xong, Tiểu Phan An nói với Lưu Quế Bình, Tam ca, đám người trên núi này đều biết lúc trước huynh bỏ chạy khỏi đây, nếu như bây giờ huynh cùng ta lên đó bọn họ nhất định sẽ cảnh giác. Như vậy đi, chuyến này huynh đừng đi cùng bọn ta, huynh đi từ phía sau núi lên, bên đó có một con đường chỉ có mình ta biết rõ, người khác không biết đâu.
Tiểu Phan An chỉ cho Lưu Quế Bình đường đi đến phía sau núi một cách tỉ mỉ. Đến đây họ chia tay nhau, hai xe của bọn họ sẽ đi theo hướng trước mặt đến núi Thanh Thạch, Lưu Quế Bình vòng ra sau núi mà đi.
Trên đường đi, Tiểu Phan An nói với ông cố tôi, chuyến này nếu như xảy ra bất trắc gì, vậy thì lớn chuyện rồi, chúng ta mà tiêu đời ở đây thì Tiểu Diễm Thu của đệ cũng không cứu được.
Ông cố nói, vạn vật đều có duyên số, nếu thật sự không vượt qua rào cản lần này, vậy thì rào cản kế tiếp có qua hay không qua, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vả lại Tiểu Diễm Thu và đệ đã là người của hai thế giới rồi, đệ tin nếu như chúng ta thật sự xảy ra vấn đề gì, người bên đó cũng sẽ không làm khó cô ấy. Nói đến đây, ông cố nhìn Tiểu Phan An nói, chuyện này ta có lòng tin với huynh.
Tiểu Phan An nghe ông cố nói vậy, dứt khoát gật đầu nói, đời này của ta có thể cùng Thẩm Bá Như đệ kết giao bạn bè quả thật là vinh hạnh của ta.
Người đánh xe chạy đến khu rừng lần trước dưới chân núi Thanh Thạch, sớm đã có mấy huynh đệ đang đợi ở đó, vừa thấy Tiểu Phan An quay về đã sôi nổi chào hỏi, đương gia quay về rồi, đại ca quay về rồi. Nhưng lần này, lời chào của những người này đã mất đi sự nhiệt tình vốn có trước đây. Tiểu Phan An đem tất cả những điều này giấu vào trong ánh mắt, không thể hiện ra, nhiệt tình chào hỏi các huynh đệ, còn hỏi dò xem gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Đám người đó đều tranh nhau nói, khoảng thời gian đại đương gia ở bên ngoài, trên núi rất yên bình, không có chuyện gì xảy ra cả. Tiểu Phan An nghe vậy liền biết có vấn đề, lúc trước mỗi lần hắn quay về, bất luận sơn trại này có ổn hay không, ít nhiều gì cũng có một vài chuyện. Kết quả lần này quay về một chuyện nhỏ cũng không có, chuyện mà Lưu Quế Bình nói đã là chuyện không thể thay đổi được nữa rồi.
Tiểu Phan An hi hi ha ha cười nói vui vẻ với đám huynh đệ một hồi, sau đó nói, đi, lên núi, để ta kể cho mọi người nghe những chuyện mới lạ ở Bắc Bình. Tiểu Phan An hồ hởi như vậy cũng chẳng có mấy người vui vẻ đáp lại. Tiểu Phan An đưa mắt quét một lượt, ai lo lắng, ai vui mừng, ai buồn bã, ai hả hê, tất cả đều lọt hết vào trong tầm mắt của hắn.
Thực tế mà nói chuyện loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, chỉ có điều ở núi Thanh Thạch thì đây là lần đầu tiên, từ lúc Tiểu Phan An khai chiến với Lưu Quế Đường, chiến rồi hoà, hoà rồi chiến, đã chứng kiến không dưới 7, 8 lần. Bản thân lúc mới đầu lôi kéo anh em kết bè kết phái cũng đã từng trải qua chuyện như này, nhưng loại chuyện nổi dậy phản loạn như này vẫn là lần đầu tiên. Tiểu Phan An vừa đi vừa cảm thấy chuyện này có chút kích thích, bản thân đường đường là đương gia của núi Thanh Thạch, đột nhiên bị mọi người cô lập, thú vị rồi đây.
Bước vào sơn động đầu tiên, một đám người đang ôm súng ngồi dưới đống lửa tán gẫu, nhìn thấy Tiểu Phan An tới thì sôi nổi đứng dậy chào hỏi, chỉ là dáng vẻ, giọng điệu đó không khác gì đám người dưới núi lúc nãy cả.
Tiểu Phan An vừa đi vừa hỏi, nhị đương gia đâu? Gần đây đang bận chuyện gì?
Có người đáp, nhị đương gia gần đây không bận gì cả, chỉ là đi dạo quanh ngọn núi, không ngừng nói, nên làm gì đây nên làm gì đây?
Tiểu Phan An nhìn nhìn tên đang nói chuyện, ghi nhớ kĩ trong lòng.
Nhị đương gia tên là Phùng Vận Tài, ban đầu lúc Tiểu Phan An tách khỏi Lưu Quế Đường, đã cùng kết nghĩa huynh đệ với người này. Phùng Vận Tài là người vô cùng nhân nghĩa, lúc Tiểu Phan An dẫn Phùng Vận Tài đi sống mái một trận với Lưu Quế Đường, hắn còn đỡ giúp Tiểu Phan An một viên đạn. Tiểu Phan An đã từng hứa với hắn, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không để ngươi chịu bất cứ uất ức nào.
Cho nên ngay khi Tiểu Phan An gây dựng được thế lực của mình trên núi Thanh Thạch, liền đem vị trí nhị đương gia giao cho Phùng Vận Tài.
Phùng Vận Tài này làm việc cũng rất giỏi, nhưng hắn nhìn thấy người ở núi của mình không phải đi nương nhờ Hàn Phúc Củ, thì chạy đi tìm Lưu Trĩ, còn có người lại phục tùng Phương Vĩnh Xương. Nhìn người khác tranh chấp loạn xạ, Phùng Vận Tài ngày đêm điều mong mỏi Tiểu Phan An.
Thật ra Tiểu Phan An cũng rất nóng lòng, thấy người ở những ngọn núi khác không phải đang làm sư đoàn trưởng gì đó, thì cũng là chỉ huy lực lượng vũ trang, mặc áo măng tô bằng nỉ vàng, đội mũ vành lớn, vắt một khẩu súng trên thắt lưng, dĩ nhiên rất oai phong lẫm liệt.
Nhưng Tiểu Phan An lại cảm thấy, những kẻ có thế lực chiếm cứ địa bàn chung quanh, chẳng có ai là vừa mắt hắn cả, bất kể là Trương Tông Xương lâu đời nhất hay là Hàn Phúc Củ sau này, kể cả Lưu Trĩ của Từ Châu, hoặc là Phương Vĩnh Xương, Tiểu Phan An đều thấy có chút cảm giác thấp hèn toả ra từ trên người của bọn họ.
(Trương Tôn Xương, có biệt danh "Tướng quân thịt chó" và "Trương 72 khẩu pháo", là một lãnh chúa quân phiệt Trung Hoa tại Sơn Đông đầu thế kỷ 20. Tạp chí Time gọi ông là viên "quân phiệt đê tiện nhất" Trung Hoa)
Đây mới chính là lý do khiến Tiểu Phan An cứ luôn trì hoãn không có động tĩnh gì. Thế lực của Tiểu Phan An ở vùng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lúc trẻ thì có được 2, 300 người, lớn hơn một chút cũng có thể tập hợp được 1, 2 ngàn người. Cũng không phải không có ai đến tìm hắn, nhưng Tiểu Phan An vẫn luôn cảm thấy chưa tới lúc. Cho nên đối với việc lúc nào Phùng Vận Tài cũng nói mấy câu trêu đùa, Tiểu Phan An không giải thích quá nhiều. Bởi vì Tiểu Phan An cho rằng, người huynh đệ ngày trước của mình đã chết rồi, bản thân không có cách gì giải thích cho người này bây giờ hiểu được những suy nghĩ trong lòng mình.
Thế nhưng hiện giờ xem ra vấn đề không phải nằm ở đó nữa, giải thích hay không giải thích trước tiên khoan hãy nói đến, vị huynh đệ này có chút nóng vội rồi.
Ra khỏi sơn động đầu tiên, còn chưa đến được Sơn Bình, Phùng Vận Tài đã đem người đến nghênh đón. Phùng Vận Tài nhiệt tình như vậy, trên núi Thanh Thạch đây vẫn là lần đầu tiên. Thấy Tiểu Phan An đến, Phùng Vận Tài kéo hắn lại cười ha ha nói, đương gia, huynh bỏ đi hơn nửa tháng, ta sắp nhớ huynh đến chết rồi.
Tiểu Phan An vỗ vai Phùng Vận Tài vừa đi vừa nói, ầy, ta cũng nhớ ngươi, ngươi có biết không, ở Bắc Bình không có huynh đệ các người đi theo, ta luôn cảm thấy rất vô vị, lúc đầu đáng lý huynh đệ chúng ta nên đi cùng nhau, làm một chuyến thật vui vẻ sảng khoái, hầy, đáng tiếc. Nói xong, Tiểu Phan An hỏi Phùng Vận Tài, gần đây trên núi có xảy ra chuyện gì không?
Phùng Vận Tài cười hề hề nhìn Tiểu Phan An nói, có thể có chuyện gì chứ, nghe nói Lưu Hắc Thất đã chạy khỏi Hà Bắc rồi. Hắn đi rồi chúng ta bên này liền an ổn hơn nhiều, đám quan binh cũng ít tới.
Tiểu Phan An cười nói, không có gì thì tốt. Này, có gì ăn không, ta đói sắp chết rồi, lần này chạy đi hết một vòng, đồ ăn ở Bắc Bình quả thật không phải cho người ăn.