Dưới núi có vài tên binh lính tóc thắt bím, nghe danh tiểu đạo cô đã chạy lên núi đòi người đạo sĩ giao cô ấy ra. Nhưng tiểu đạo cô lúc này đã xuống núi rồi, người đạo sĩ thầm nghĩ xem như đã tránh được một đại nạn.
Vốn dĩ ông cho rằng những người này không tìm được tiểu đạo cô nhất định sẽ rời đi, ai ngờ được bọn họ vẫn ở lại trong quán mở tiệc ăn uống. Đạo sĩ nhìn thấy bọn họ cậy thế ở lì không đi thì rất sợ hãi, kết quả tiểu đạo cô lại quay trở về đứng trước mặt ông như thế này. Đạo sĩ vốn muốn tìm cách dụ những tên này đi, nhưng tính tới tính lui, tiểu đạo cô ngay lúc này lại quay về.
Đạo sĩ trung niên mắng cô ấy, muốn cút thì nhanh cút, đừng bao giờ quay về nữa. Thế nhưng tiểu đạo cô không hiểu sự tình bên trong, không biết đạo sĩ bị làm sao, một lòng muốn hỏi cho rõ. Ngay lúc này đám binh lính từ trong phòng bước ra, kéo tiểu đạo cô đi.
Kết cục vô cùng bi thảm, cuối cùng tiểu đạo cô treo mình lên một cành cây, thắt cổ tự tử. Người đạo sĩ nhìn thấy tiểu đạo cô tự vẫn muốn liều mạng với đám binh lính kia, cũng bị bọn chúng đánh chết. Thấy hai sư đồ họ đã chết, đám binh lính bàn bạc với nhau, chi bằng đem hai người họ đi chôn cất, sau đó cắt tóc xem như bọn chúng đã xuất gia trong đạo quán này là được rồi.
Đám người đó đem tiểu đạo cô chôn ở gốc cây phía sau đạo quán, còn thi thể của người đạo sĩ thì được chôn dưới gốc cây phía trước đạo quán.
Chôn cất hai người họ xong, những người này bèn đốt hết quần áo, vứt bỏ vũ khí, ở lại đạo quán này làm đạo sĩ. Nhưng đúng lúc này chiến tranh lại nổi lên, không còn ai lên núi nữa, hương hoả trong đạo quán cũng dần trở nên nguội lạnh. Có đến 7, 8 tên không chịu nổi cảnh bần hàn đã xuống núi. Đến cuối cùng ở đây chỉ còn lại 3, 4 người.
Có lẽ là do dưới gốc cây có chôn người, hoặc có lẽ là do nguyên nhân khác. Không đến 2, 3 năm, hai cây lớn ở trước và sau đạo quán đột nhiên học được thuật biến hoá, tu đạo thành công trở thành yêu quái.
Mới đầu, bọn chúng chỉ cảm thấy việc này rất mới mẻ, nhưng những thứ biến thành được cũng rất hạn chế. Cái cây trước đạo quán chỉ có thể biến thành một người đàn ông trung niên, còn cây phía sau đạo quán lại chỉ có thể biến thành một tiểu cô nương.
Đương nhiên ban ngày bọn họ sẽ không dám hiện hình, chỉ đến đêm khuya mới biến thành hình người, ở trên đỉnh núi vui chơi náo nhiệt.
Cô gái có chiếc sừng dài nói, khoảng thời gian đó chính là những ngày tháng vui vẻ nhất, toàn bộ Diệu Phong Sơn tĩnh lặng này chính là thiên đường của họ, họ muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi.
Vào một đêm mùa đông giá lạnh, trước đạo quán xuất hiện hai mẹ con. Hai mẹ con này đã đến gõ cửa Thanh Mộc Quán. Kết cục cũng rất thê thảm, họ bị 3 tên đạo sĩ trong quán làm nhục đến chết. Người mẹ cũng bị chôn dưới gốc cây trước đạo quán, cô con gái thì bị chôn ở gốc cây phía sau.
Từ sau hôm đó, hai cái cây được nếm thử mùi vị của thịt người. Đó thật sự là mỹ vị của nhân gian. Hai tên yêu quái nếm được thịt người xong, bắt đầu không tự chủ được nữa, ngày đêm đều nghĩ đến mùi vị mê người này. Bọn chúng nghĩ tới nghĩ lui, làm thế nào mới có thể lại nếm được thịt người lần nữa đây.
Sau khi hai tên yêu quái bàn bạc xong, rất nhanh đã đưa ra quyết định, đêm đến sẽ vào trong đạo quán giết chết 3 tên đạo sĩ kia, như vậy không phải là sẽ lại được nếm mùi vị của thịt người nữa rồi sao?
Thế nhưng đối với việc làm sao giết người, hai tên yêu quái này lại không biết. Có điều họ nhìn thấy đám đạo sĩ trong đạo quán dùng dao đâm hai mẹ con đó, bèn nghĩ cách học theo giống vậy, họ lấy dao trong nhà bếp, muốn đâm chết mấy tên đạo sĩ. Nhưng còn chưa động dao, đám đạo sĩ đó đã chết hết rồi.
Đó là một đêm trăng sáng, hai tên yêu quái tiến vào trong đạo quán, rồi đi đến phòng bếp để lấy dao. Nhưng khi bọn họ đẩy cửa bước vào phòng mấy tên đạo sĩ, tên đầu tiên đã sợ đến chết ngay tại chỗ, tên thứ hai hoảng hốt tột độ chạy ra phía sau núi sau đó ngã xuống vách núi, tên thứ ba ngược lại dốc sức liều mạng với bọn họ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại ngã vào trúng lưỡi dao.
Bọn họ đem hai đạo sĩ đã chết chia ra chôn dưới gốc cây trước và sau. Thịt người lần này còn ngon hơn gấp nhiều lần so với thịt của hai mẹ con kia. Hơn nữa sau khi hai tên binh lính giả làm đạo sĩ bị bọn họ ăn xong, đã khiến hai tên yêu quái phát hiện ra họ vậy mà lại học được một kỹ năng.
Kỹ năng này chính là dẫn dắt một người trong giấc mơ, bọn chúng muốn họ đi đâu, họ sẽ đi theo đó.
Ông cố nghe đến đây liền vỗ bàn, vậy ý của hai người là, đã từng thông qua kỹ năng này để giết người sao?
Tên đàn ông trung niên liên tục gật đầu, đã từng đã từng.
Sau khi ba tên binh lính chết đi, hai tên yêu tinh đã dứt khoát biến thành hình người, ở lại sống trong đạo quán này đóng vai đạo sĩ.
Bọn họ biến thành đạo sĩ xong, cũng không biết vì nguyên nhân gì, rất lâu sau đó vẫn không có ai lên núi. Hai tên binh lính chôn dưới gốc cây rất nhanh đã bị họ ăn sạch, nếu còn không có người đến, hai tên yêu quái bọn họ sớm sẽ không còn gì để ăn nữa.
Thế nhưng đã qua một mùa đông dài đằng đẵng, lại thêm một mùa xuân nữa, vẫn không có ai đến đây. Người chôn dưới gốc cây đã bị ăn sạch sẽ rồi. Bọn họ không còn cách nào khác, nhớ lại bên dưới vách núi vẫn còn một người nữa, bèn cắm rễ xuống tận dưới vách núi.
Đến lúc tên binh lính dưới vách núi đã bị ăn đến chỉ còn mỗi cái đầu lâu, trên núi cuối cùng cũng có người đến. Hai người đến lần này vừa nhìn đã thấy không phải người tốt, một tên lông mày như cán chổi, mắt thì như một con báo, tên còn lại thì bị chột mắt. Bọn họ vào trong quán, việc đầu tiên làm chính là đòi ăn đòi uống, cũng ăn nói không hề có phép tắc. Ăn uống no nê xong còn đánh đập tên yêu quái trung niên một trận, sau đó kéo cô gái vào phòng.
Kết cục đương nhiên là rất thảm, hai tên này vui vẻ đi đến vách núi, sau đó từ trên vách núi nhảy xuống.
Bọn họ đã ăn hai tên này ròng rã suốt tận hai năm, mắt thấy lương thực lại sắp cạn kiệt thì lần này đạo quán xuất hiện ba người phụ nữ.
Cô gái nhỏ ngửa cổ ngang ngược nói, ba người phụ nữ đó, đương nhiên là ba người các cô rồi.
Nghe thấy giọng điệu đó của cô gái, ông cố không khỏi tức giận nói, ngươi là kẻ hại người khác, sao lại còn thái độ ngang ngược như vậy được?
Cô gái nhỏ nghe ông cố tôi nói vậy, không đồng tình nói, kẻ hại người cũng không chỉ có mình ta, con người các ngươi hại người so với bọn ta còn ác độc hơn.
Những lời này khiến ông cố tôi nhất thời bị chặn họng. Ông cố tuổi trẻ sôi sục, lúc này muốn lấy ngọc tì bà ra thu phục cô gái đó. May mà Hoàng Tiểu Cải ngăn lại, miệng liên tục nói bớt giận bớt giận, Tam gia bớt giận, để ta dạy dỗ cô ấy.
Ông cố tôi không biết Hoàng Tiểu Cải có thủ đoạn gì, ai ngờ được cậu ta bước xuống giường, đến trước mặt cô gái ngồi xổm xuống, mềm mỏng nói, cô nói chuyện với Tam gia không được nói như thế, phải có phép tắc.
Hành động này của Hoàng Tiểu Cải đã khiến Lưu Kim Toả phải bật cười khúc khích, bà cố cũng không nhịn được khẽ cười, Thanh Liên Nhi thì nói một câu không biết xấu hổ. Thế nhưng lúc Thanh Liên Nhi nói câu này thanh âm không hề nhỏ, bị ông cố và bà cố tôi nghe được.
Sau khi mấy người bọn họ ngưng cười rồi, Tiểu Phan An hỏi ông cố tôi, Tam đệ, đệ nói xem chuyện này phải làm sao?
Ông cố thật ra cũng không có cách nào tốt, khi đó nói muốn thu phục hai tên yêu quái này vào trong ngọc tì bà, chẳng qua chỉ là lời nói lúc tức giận. Có điều dù sao thì bà cố tôi, Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi đều đã cứu được rồi. Bước tiếp theo phải làm thế nào? Ông cố tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Diễm Thu.
Nhưng lúc này bà cố đang ở bên cạnh, ông cố đương nhiên sẽ không nói ra những lời này. Có điều cực khổ cả đêm, ba người họ lại từ đỉnh Ngọc Hoàng chạy tới nữa, hiện giờ đều đã mệt đến không chịu nổi. Không chỉ có 3 người ông cố tôi mà 3 người bên phía bà cố cũng đã thấm mệt. Cả đêm dầm mình dưới gió tuyết, từ dưới chân núi leo lên đến đỉnh núi, nửa đêm vừa hái hoa vừa bắt yêu quái, cũng đã liên tục không được nghỉ ngơi.
Mặc dù ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối đen, nhưng nhìn sắc trời như vậy, chắc cũng sắp đến giờ dần rồi (*3-5 giờ sáng).
Ông cố bèn nói, tạm thời nghỉ ngơi một lát đi, sau khi trời sáng chúng ta sẽ xuống núi, hai tên yêu quái này đợi đến lúc đó hẳn định đoạt.
Hoàng Tiểu Cải nghe ông cố tôi nói vậy, ơ một tiếng, Tam đệ, nếu như đợi lúc chúng ta nghỉ ngơi, hai tên này lại giở trò thì phải làm sao?
Ông cố xua tay nói, không sao, lát nữa ta sẽ dán bùa lên người chúng, hai tên này sẽ không làm được gì đâu.
Hoàng Tiểu Cải nghe vậy cười he he nói, được rồi Tam đệ, đệ dán bùa đi, để ta trông chừng họ.
Tiểu Phan An mở miệng mắng, Hoàng Tiểu Cải, ngươi mẹ nó còn muốn lo cho bọn họ sao? Đúng là một bụng gian xảo mà, ngươi đó.
Hoàng Tiểu Cải cười hề hề, Lưu Kim Bình, nếu như không phục thì chúng ta cùng nhau trông chừng.
Tiểu Phan An nói, ta mới không thèm cùng ngươi trông chừng đấy, đi ngủ đây.
Ông cố tôi lấy ra hai lá bùa dán lên trên người họ, lại châm vào đầu ngón tay lấy ít máu nhỏ xuống giữa trán bọn chúng. Sau khi làm xong ông nói với Hoàng Tiểu Cải, lá bùa này không thể gỡ, máu trên trán không thể lau đi. Dặn dò xong, ông còn nói thêm mấy câu khách sáo, sau đó cùng Tiểu Phan An đi ra ngoài.
Ý định ban đầu của ông cố là muốn nhường gian phòng ấm áp này lại cho bà cố tôi, Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi ở, ông và Tiểu Phan An thì sẽ đến khách đường, Hoàng Tiểu Cải mang hai tên yêu quái đến ở sát vách chỗ họ.
Ai ngờ được ông cố còn chưa bước ra khỏi cửa, bà cố đã từ trên giường nhảy xuống, gọi lớn một tiếng, này này, chàng đừng đi.
Ông cố dừng bước, xoay người lại nhìn bà cố, nhất thời không biết bà muốn làm gì. Những người khác nhìn hai vợ chồng họ, tất cả đều im lặng không nói tiếng nào, lẳng lặng ra khỏi phòng. Chỉ có Lưu Kim Toả, lúc bước đi vô cùng lưỡng lự. Cũng may có Tiểu Phan An ở bên cạnh để dựa vào, trong lòng Lưu Kim Toả mới dịu lại một chút.
Mấy người họ ra ngoài rồi, Thanh Liên Nhi còn quay đầu đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng. Ông cố không biết nói gì, bà cố đứng ở đó cũng cảm thấy không thích hợp lắm. Qua một lúc lâu, bà mới hỏi, tại sao chàng lại đến cứu ta?
Ông cố lúc này mới sựt nhớ đến âm hồn không thấy rõ mặt kia, trải qua một phen toát mồ hôi hột, âm hồn đó không biết đã đi đâu mất rồi.
Ông cố liền nói thật cho bà nghe, ta vốn không biết nàng ở đây, chỉ là có một âm hồn cứ nhất quyết gọi ta đến, ta mới cùng hắn đi đến đây.
Bà cố không hiểu lắm âm hồn đó là thế nào, ông cố đã giải thích cho bà một hồi lâu. Bà cố nghĩ một lúc, chợt nhớ tới lúc trước khi đi dạo ở Đại Sách Lan, đã gặp một người đàn ông bị chết cóng trên đường. Liền đem chuyện này kể lại cho ông cố nghe.
Ông cố ừm một tiếng nói, tám chín phần là người đó biết được nàng đang gặp nguy hiểm nên đến tìm ta giúp đỡ.
Hai người nói đến đây, lại không biết phải nói gì nữa, im lặng một lúc lâu, bà cố mới hỏi, vậy bây giờ thế nào?
Ý của bà cố là chàng ở Bắc Bình chơi cũng chơi đủ rồi, ta cũng đã tìm được chàng rồi, chàng sẽ cùng ta quay về hay vẫn tiếp tục ở lại Bắc Bình?
Ông cố nghĩ một lát rồi nói, ta đã đến Bắc Bình rồi, phải tìm được người đó ta mới có thể đi.
Bà cố không hiểu lắm về câu nói này của ông, tìm thấy người đó? Là người nào chứ? Thật sự bà cố từ đầu đến cuối đều không hề biết ông cố vạn dặm xa xôi chạy đến Bắc Bình rốt cuộc là muốn làm gì?
Ông cố sững người, nàng không biết ta đến đây làm gì sao?
Bà cố chậm rãi lắc đầu.
Ông cố suy nghĩ một lát, mới đem chuyện gánh hát Trình Tường làm sao đến nhà mình hát kịch, ông làm thế nào gặp được Tiểu Diễm Thu, hai người đã yêu nhau thế nào, Tiểu Diễm Thu làm sao lại tới Bắc Bình, kể hết một lượt.
Bà cố nghe xong mọi chuyện, lòng chợt lạnh đi một nửa. Bà vốn cho rằng ông cố là bởi vì ham vui mới chạy đến Bắc Bình, chỉ cần bà mang theo một trái tim đủ nóng là đã có thể sưởi ấm cho ông, khiến ông cùng bà quay trở về trải qua những ngày tháng sau này bên nhau. Nhưng điều khiến bà không bao giờ ngờ được lại chính là trong lòng ông cố sớm đã có một cô gái khác.
Bây giờ trong lòng người đàn ông này đã có hình bóng khác, trái tim ta dù ấm nóng đến mấy cũng có ích gì? Trái tim chàng ấy ở cách rất xa tim ta, ấm đến mấy cũng không với tới được. Bà cố vô cùng đau khổ, nhưng một giọt nước mắt cũng không hề rơi xuống.
Nếu nói lúc nãy ở trên vách núi vẫn còn khóc lóc, đó là bởi vì cho rằng trái tim hai người ở gần nhau, ông ấy là người thuộc về bà, ở trước mặt ông bà muốn khóc thế nào cũng được.
Thế nhưng đến giờ bà mới hiểu, ông không phải là người thuộc về bà, vậy thì không thể chỉ dựa vào tính khí của mình mà tuỳ tiện thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác. Hơn nữa bà cố cảm thấy, bản thân vừa mới ở trên núi khóc lóc rất khó coi, thật là mất thể diện. Chàng ấy một lòng muốn cùng người khác ân ái, ta lại khóc thành bộ dạng như vậy, để làm gì chứ?
Nghĩ đến đây, bà cố từ từ ngồi xuống mép giường, khẽ thở dài, lại hít vào hai hơi rồi mới nói, à, ra là vậy, ta đều không biết những việc này, đường đột rồi. Nói xong câu này, bà cố lại thở dài một hơi nữa, không ngờ cái thở dài này âm thanh quá lớn, khiến ông cố nghe thấy lại bật cười trêu chọc.
Sau đó ông cũng thở dài nói, không có gì, đều đã đến Bắc Bình rồi, vui vẻ chơi hai ngày xong, ngày mai ta kêu Hoàng Tiểu Cải…….
Nghe ông cố nói đến đây, bà cố cắt ngang lời ông sau đó nói, không cần đâu, làm phiền người ta quá. Ngày mai ta cùng Thanh Liên Nhi tuỳ tiện đi chơi hai ngày, rồi sẽ quay về nhà.
Ông cố khẽ hắng giọng nói, vậy cũng được, lúc hai người đến có mang theo đủ tiền không?
Bà cố nói, đủ rồi, mẹ của chàng đã đưa cho chúng ta rất nhiều. Chàng không biết đâu, số tiền đó rất nặng, Thanh Liên Nhi gầy như vậy, có chút vác không nổi.
Bà cố nói xong câu này, hai người lại không biết nên nói gì nữa, ông cố chỉ đành đứng dậy nói, nàng nghỉ ngơi sớm đi, đêm nay thật sự quá mệt mỏi rồi.
Lúc ông cố nói câu này, trong lòng bà vô duyên vô cố dâng lên một cảm giác khó chịu. Nhưng lại không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể đứng dậy đáp, được, chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Ông cố gật đầu với bà, nhìn bà cố một cái, rồi lại nhìn thêm một cái nữa, sau đó mới xoay người bước đi. Khoảnh khắc ông cố quay người đi, bà cố đột nhiên có ngàn vạn lời uất ức muốn nói hết với ông, nhưng lời vừa ra đến đã bị chặn lại nơi cổ họng, một chữ cũng không phát ra được.
Ông mở cửa bước ra, Thanh Liên Nhi đang đứng trên nền tuyết trắng xoá ngoài cửa, nhìn ánh trăng mờ ảo trên bầu trời ẩn sau những tầng mây như đang mong muốn được thoát ra vậy. Nghe thấy tiếng cửa mở phía sau lưng, cô nàng vội vã xoay người, nhìn thấy ông cố tôi, Thanh Liên Nhi dè dặt gọi một tiếng, Tam Gia.
Ông cố bước ra khỏi cửa, cũng nhìn ánh trăng mờ ảo trên bầu trời, bèn nói, trời sắp sáng rồi. Nói xong câu này liền đi về phía khách đường, còn chưa đến nơi, đã thấy Lưu Kim Toả từ trong khách đường chạy ra, không nén được sự vui sướng nói, ây, sao cậu lại ra đây rồi?
Ông cố nói, Kim Toả tỷ, ta đến xem Kim Bình.
Lưu Kim Toả nhanh chóng đưa ông cố tôi đến khách đường, Tiểu Phan An đang ngồi trước giường hơ lửa, nhìn thấy ông cố đến thì thở dài một tiếng nói, đệ cái tên này, người ta vạn dặm xa xôi đến tìm đệ, đệ cũng thật quá vô tình rồi.
Ông cố không biết nên nói gì cho phải, ngồi xuống quanh bếp lửa rồi nói, một chút rượu cũng không có.
Tiểu Phan An nói, rừng núi hoang vu thế này lấy đâu ra rượu cho đệ?
Ông cố lại nhớ ra một chuyện, vội nói, chủ tớ Ấu Đường đến Bắc Bình tìm đệ là có tình có lý, Kim Toả tỷ tại sao cũng đến Bắc Bình vậy?
Tiểu Phan An cầm điếu thuốc trong tay, còn chưa châm lửa, ném xuống dưới đất nói, cũng là đến tìm đệ, đệ cho rằng là vì cái gì?
Ông cố tôi không phải là không hiểu, nhưng lại không ngờ đến Lưu Kim Toả đối với ông lại nặng tình như thế, ông cố ôm đầu nói, vậy mẹ nó phải làm thế nào đây?
Tiểu Phan An đáp, loại chuyện này là thứ phiền phức chết tiệt nhất.
Hai người lại dông dài thêm mấy câu, rượu thì không có, nhưng lại có nước rửa chân. Lưu Kim Toả không biết từ bao giờ đã đun một chậu nước ấm, mang đến cho ông cố tôi rửa chân. Tiểu Phan An cau mày nhìn chị ruột của mình, chua xót nói, tình cảm hơn 20 năm của chúng ta chẳng là gì cả sao?
Lưu Kim Toả mặt mày tươi tắn nói, làm gì có chuyện đó, đợi Tiểu Thẩm rửa chân xong, lát nữa sẽ tới lượt đệ.
Ông cố đùn đẩy qua lại, bản thân cũng không chịu rửa trước, Tiểu Phan An thì rất vui vẻ, trực tiếp tháo giày, kêu ông cố tôi, được rồi, đệ cũng đừng khách sáo nữa, đến đi, chúng ta cùng rửa.
Hai người thoải mái ngâm chân trong chậu nước ấm, trước khi lên giường, Lưu Kim Toả còn cố ý làm nóng giường đất một chút. Làm xong những việc này, Lưu Kim Toả mới đóng cửa lại, nói, được rồi, huynh đệ hai người nghỉ ngơi đi, ta đi đây.
Nằm ở trên giường, Tiểu Phan An hỏi ông cố tôi, thấy tỷ tỷ ta thế nào?
Ông cố không khỏi phiền muộn nói, tốt, rất tốt.
Tiểu Phan An lại hỏi, vậy đệ định thế nào?
Tiểu Phan An hỏi xong, đang đợi ông cố tôi trả lời, nào ngờ, chỉ nghe được tiếng ngáy của ông. Điều này khiến Tiểu Phan An phát cáu, nghiến răng nghiến lợi, sau đó lăn ra ngủ mất.
Rạng sáng hôm sau quả nhiên là một ngày nắng đẹp, những tia sáng chói lọi trên bầu trời rọi xuống đỉnh Diệu Phong Sơn, khắp nơi mang một dáng vẻ lấp lánh, đẹp vô cùng.
Ông cố mở cửa ra, phát hiện thấy Lưu Kim Toả đã thức dậy từ sớm. Lưu Kim Toả nhìn thấy ông, lại bưng theo một chậu nước ấm, kêu ông cố rửa mặt. Ông cố vô cùng ngại ngùng, Lưu Kim Toả lại nói, cậu là huynh đệ của Kim Bình, cũng là huynh đệ của ta, có gì mà phải ngại chứ? Nói rồi, Lưu Kim Toả ném một chiếc khăn mặt cho ông cố tôi rồi nói, lau đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!