CHƯƠNG 76: CON RUỒI ĐUỔI RA NGOÀI LÀ ĐƯỢC
Lời của Nghê Chiến mặc dù có chút cuồng vọng nhưng cũng không sai.
Ông nội Nghê Chiến là Nghê Tử Dương, một nhân vật ôn hoà nho nhã, nghiêng nước nghiêng thành. Ông ngoại Nghê Chiến là Y Đằng, cũng là người Nhật, còn là một người đàn ông phản nghịch cuồng vọng, coi rẻ thế tục.
Anh ta kế thừa trách nhiệm của ông nội, nhưng cũng tiếp nhận con đường ngược với tư tưởng lý luận thông thường của ông ngoại Y Đằng.
Khi thấy thuận mắt, anh ta thế nào cũng được.
Nhưng khi thấy ngứa mắt, anh ta tuyệt đối không tha!
Mạnh Tiểu Long không biết thân phận tôn quý của Nghê Chiến, cũng không nghĩ đến chỗ cao hơn.
Mạnh Tiểu Long là cậu cả nhà họ Mạnh, giàu có một phương trong Thanh Thành. Từ nhỏ đến lớn, anh ta đã là đối tượng hâm mộ trong mắt tất cả mọi người xung quanh nhưng nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi cao hơn.
Đạo lý này anh ta hiểu, nhưng cũng không phục!
Anh ta cần bị nhân vật như Nghê Chiến kích thích một chút thì mới có thể hiểu được rốt cục bản thân nhỏ bé ra sao, và thế giới này rộng lớn chừng nào!
Lời Nghê Chiến nói rõ ràng khiến Mạnh Tiểu Long tiến thoái lưỡng nan!
Tống Vĩnh Nhi vội vàng đi lên giải thích: “Anh Chiến đừng nóng giận, anh ta không giỏi nói chuyện lắm thôi!”
Nghê Chiến cầm thực đơn trên bàn lên chăm chú xem, cũng không để ý đến ai.
Tống Vĩnh Nhi có chút căng thẳng, thấy Nghê Chiến có vẻ tức giận, nhìn Mạnh Tiểu Long, cuống cuồng nhỏ giọng: “Không phải anh đã đồng ý với em là không nói lung tung rồi à? Anh làm bầu không khí trở nên khó xử như thế, anh nói xem bây giờ phải làm sao đây?”
Mạnh Tiểu Long không cho là đúng: “Em đừng nghe anh ta khoác lác, trước đây khi anh còn trong quân đội, có một thằng nhóc cũng thích khoác lác, còn nói mình là con riêng của bệ hạ cơ. Kết quả là bị vạch trần lời nói dối, bị nhốt vào cục an sinh xã hội quân nhân, bị ra khỏi ngành và bị xử phạt!”
Mạnh Tiểu Long dường như có ý hù dọa Nghê Chiến, còn cố tình nói lớn tiếng lên.
Lần này, Tống Vĩnh Nhi thật sự muốn đi chết cho xong!
Mạnh Tiểu Long nói cô là hôn thê của anh ta ngay trước mặt Lăng Ngạo, Nghê Chiến lại gọi Lăng Ngạo là anh, đương nhiên sẽ thấy tức giận thay cho Lăng Ngạo, ấn tượng đầu tiên đối với Mạnh Tiểu Long đã không tốt rồi.
Mạnh Tiểu Long còn châm chọc Nghê Chiến không có gia giáo, đây chính là chửi cả nhà họ Nghê luôn rồi. Nghê Chiến không tức giận mới là lạ.
Bây giờ, Mạnh Tiểu Long còn nói Nghê Chiến là đồ mặt dày, giả bộ là hoàng thân quốc thích, đây không phải là buộc Nghê Chiến nổi cáu hay sao?
Nghê Chiến mà còn có thể nhịn được thì không phải là đàn ông!
Tống Vĩnh Nhi đang nghĩ cách hòa giải thì Nghê Chiến đã lạnh lùng nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Long: “Em gái, anh nể mặt em, lần này không tính toán với anh ta, nhưng tốt nhất bây giờ lập tức khiến anh ta biến mất khỏi mắt anh, bằng không, hậu quả sẽ do anh ta tự gánh lấy!”
“Tiểu Long, anh đi về đi!” Tống Vĩnh Nhi kéo anh ta đi về phía cửa!
Mạnh Tiểu Long nào có chịu?
Có cậu Tư thôi thì cũng quên đi, bây giờ còn thêm một tên Nghê Chiến đẹp trai đến không có thiên lý, làm sao anh ta có thể yên tâm để Tống Vĩnh Nhi kiều diễm hấp dẫn ở lại một mình?
“Vĩnh Nhi! Em để anh ở lại đi! Anh đảm bảo sẽ không nói lung tung nữa!”
“Không được! Anh mau đi đi, đừng làm em khó xử!”
“Sao em phải sợ anh ta như thế chứ?”
“Không phải em sợ, mà là lúc đầu một lòng muốn cảm ơn anh ấy, kết quả lại khiến người ta mất hứng! Hơn nữa anh ấy là cháu ruột của phu nhân Nguyệt Nha! Hôm trước em đã gặp anh ấy trong nhà họ Nghê, đã từng làm khách nhà anh ấy, anh ấy thật sự là cậu chủ nhà họ Nghê!”
“Hả?”
Mạnh Tiểu Long trợn trừng mắt.
Thì ra cậu chủ nhà họ Nghê, người nhận được hết ngàn vạn sủng ái củThiên hạ trong truyền thuyết chính là tên yêu nghiệt Nghê Chiến trước mắt này sao?
Ba Nghê Chiến là Nghê Tịch Mục, đã từng là bạn đồng cam cộng khổ, thật lòng đối đãi với bệ hạ hiện nay. Ông nội Nghê Chiến là Nghê Tử Dương, cũng từng cùng hưởng vinh nhục với cha của bệ hạ, Thiên Lăng Đại Đế.
Xa không nói, nói đến gần đi, Nghê Chiến là cháu ruột của phu nhân Nguyệt Nha, bệ hạ cũng đối xử với Nghê Chiến như con ruột.
Nói như vậy, anh ta thật sự đắc tội hoàng thân quốc thích rồi?
“Đi mau đi!”
Tống Vĩnh Nhi vừa mở cửa bao thì đã thấy Trần An và Trần Tín đứng ở hai bên cửa. Hai người bọn họ thấy Tống Vĩnh Nhi kéo Mạnh Tiểu Long đi ra ngoài thì nhanh chóng tới giúp một tay.
Cho dù Mạnh Tiểu Long từng rèn luyện trong quân đội nhưng cũng không chống lại được hai người luyện võ Trần An, Trần Tín, không kịp nói gì đã bị quật ngã xuống đất, bị lôi ra ngoài rất thảm hại!
Trong phòng chỉ còn lại ba người, không khí cực kỳ yên tĩnh.
Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo đi tới bàn ăn, dừng lại bên cạnh Nghê Chiến: “Xin lỗi anh Chiến.”
Nghê Chiến đã quen được mọi người tâng bốc, bỗng nhiên gặp tên ngốc như Mạnh Tiểu Long, đương nhiên không thoải mái.
Anh ta nhìn cô một lát, vừa định nói gì đó thì lại nhận được ánh mắt sắc bén của Lăng Ngạo, cho nên lập tức thu lại!
Nghê Chiến khẽ mỉm cười, thân thiện mở lời: “Không sao, con ruồi đuổi ra ngoài là được, không nhắc đến nữa. Chúng ta gọi món thôi!”
Tống Vĩnh Nhi thả lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Nhưng cô cũng không biết là Nghê Chiến nhìn thì có vẻ không vô hại như anh ta thể hiện ra ngoài, Nghê Tử Dương có thể yên tâm để cho cháu đích tôn 22 tuổi của mình ra ngoài rèn luyện thì đương nhiên cũng có lý do.
Ở nơi Tống Vĩnh Nhi không nhìn thấy, Nghê Chiến không thể bỏ qua cho chuyện vừa rồi của Mạnh Tiểu Long được!
Tống Vĩnh Nhi cầm bút lên, gọi mấy món ăn cho bọn họ: “Khoai tây khoai tây khoai tây ăn không? Khoai lang khoai lang, khoai lang thì sao? Rau chân vịt rau chân vịt, rau chân vịt thế nào?”
Nghê Chiến lúc đầu còn lên tiếng trả lời, nói lên sở thích của mình, nhưng sau đó thì cười phá lên!
Anh ta vô thức liếc nhìn Lăng Ngạo, ánh mắt ám muội.
Dường như đang hỏi: Cậu Tư, anh nhặt ở đâu được một người hài hước như thế, đến gọi món ăn cũng có cảm giác hài hước đến vậy!
Lăng Ngạo cũng đang day day huyệt Thái Dương, nghiêng đầu ngồi yên lặng. Anh nghe được một lúc thì khẽ thở dài, vươn tay ra lấy thực đơn trong tay cô, cũng lấy luôn cả cây bút.
Cô vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc: “Chú à, sao thế?”
Lăng Ngạo không để ý tới cô.
Đôi mắt đen nhánh của anh đảo qua thực đơn một lượt, nhanh chóng viết ra mấy thứ rồi lại đưa cho Nghê Chiến.
Nghê Chiến nhận lấy, đôi mắt màu hổ phách chớp chớp, cũng nhanh chóng chọn thêm mấy thứ rồi đưa cho Tống Vĩnh Nhi: “Em gái, xong rồi!”