CHƯƠNG 68: TRIỆT ĐỂ CẮT ĐỨT SUY NGHĨ
Khi giọng nói dịu dàng của ba vang lên, Tống Vĩnh Nhi rốt cuộc cũng tin vào câu mà người ta vẫn thường nói.
Không ai hiểu con gái bằng ba.
Cô bị đánh gục, không dám nhìn ông với ánh mắt ngây thơ, trong trẻo nữa, cũng không dám nói gì.
Tống Quốc Cường đợi một hồi vẫn thấy cô không nói gì nên thở dài: “Có một vài việc, nhất là tâm sự của con gái, lẽ ra nên để mẹ con trò chuyện cùng con mới đúng, nhưng mẹ của con lại hay lo lắng không đâu, không giống ba có thể bình tĩnh mà xem xét mọi việc cho nên ba mới đến nói chuyện với con trước. Vĩnh Nhi, ba là ba của con, là người thân thiết với con nhất, có chuyện gì, con cứ nói cho ba biết, ba sẽ phân tích giúp con.”
Tống Vĩnh Nhi khẽ cắn môi, do dự một lúc lâu rồi mới nói: “Ba, chân của cậu Tư có cảm giác rồi, chú ấy sẽ mau chóng đi lại được thôi.”
Trong phòng bất chợt yên tĩnh.
Chuyện mà Tống Quốc Cường vẫn luôn lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra rồi.
Ông suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có cách nào tự thuyết phục chính mình.
Ông đứng dậy, tiến hai bước tới trước mặt con gái: “Vĩnh Nhi, con là niềm tự hào của ba mẹ, những chuyện khác ba sẽ không nhiều lời nhưng chuyện này kiểu gì mẹ con cũng không thể chấp nhận. Vì vậy, con nên nghĩ về những điểm tốt của Tiểu Long thì hơn.”
“Ba!” Cô ngẩng đầu, hai mắt đã ầng ậc nước.
Ý của ba cô chính là cô và Lăng Ngạo không bao giờ có thể đến với nhau!
Chuyện mà cô lo lắng nhất cũng đã xảy ra!
Tống Quốc Cường ngụ ý sâu xa nói: “Cậu Tư không phải là một người đơn giản, ba đã sống được nửa đời người rồi mà vẫn không thể nhìn thấu được thằng bé ấy, đừng nói hai chân của nó không thể đứng được, cho dù nó có là một người đàn ông khỏe mạnh, thì ba cũng không yên tâm khi gả con cho nó. Nhà họ Mạnh thế nào ba biết rất rõ, Tiểu Long lại một lòng một dạ với con, con tội gì mà có phúc không biết hưởng để hết lần này tới lần khác cứ ôm lấy cây gai ấy chứ?”
“Ba.”
“Chuyện này không cần nói thêm gì nữa! Tháng sau sẽ là lễ đính hôn giữa con và Tiểu Long, cụ thể thế nào ba và chú Mạnh sẽ bàn lại lần nữa!”
“Ba! Chú ấy không phải là người câm, chân của chú ấy vẫn còn hy vọng, chú ấy sẽ giống người bình thường, chỉ cần thời gian mà thôi! Hơn nữa, chú ấy không phải là một người phức tạp, chú ấy chỉ là một đứa con bị dòng họ vứt bỏ nên tự đứng ra kinh doanh nhỏ sống qua ngày, chỉ vậy mà thôi!”
“Vĩnh Nhi! Con đã từng thấy ai kinh doanh nhỏ, kiếm sống qua ngày mà có thể xây một tòa nhà to như cung điện của vua chúa chưa?”
“Con… ”
Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên khựng lại.
Giờ phút này, cô phát hiện, thật ra cô biết rất ít về Lăng Ngạo.
Tống Quốc Cường lại nói: “Trong khoảng thời gian con không có nhà, ba đã thăm dò kỹ càng rồi, cậu Tư chẳng có cổ phần nào ở Lăng Vân Quốc Tế cả. Ngoại trừ một căn biệt thự, Lăng Nguyễn chẳng cho cậu Tư bất kỳ thứ gì nữa hết, sinh hoạt phí của cậu Tư cũng chính là tiền lì xì hằng năm mà Lăng Nguyễn chuyển vào tài khoản của cậu Tư, nhưng chút tiền này hoàn toàn không thể chi trả được một phần trăm chi phí mỗi năm của tòa nhà đó.”
“Nhưng, cho dù như vậy cũng không thể chứng minh chú ấy là một người phức tạp, từ nhỏ đã không có nơi nương tựa, bị dồn vào đường cùng, chú ấy tự mình gây dựng sự nghiệp và xây cho mình một tòa nhà lớn thì có gì mà không được chứ? Ba vì chuyện đó mà có cái nhìn phiến diện với chú ấy như vậy là không công bằng!”
Tống Vĩnh Nhi tung chăn đứng dậy, từ khi chào đời tới nay, cô rất hiếm khi cãi lời Tống Quốc Cường.
Về sự nghiệp của Lăng Ngạo, cô quả thực không biết gì hết.
Nhưng cô sẽ không bào giờ nghi ngờ sự chân thành của anh!
“Ba, chú ấy thật lòng với con, cả thế giới này đều bỏ rơi chú ấy, nếu đến cả con cũng xa lánh chú ấy thì chú ấy sẽ sụp đổ mất!”
“Con ngây thơ quá! Một người đàn ông như cậu Tư mà gục ngã vì thiếu một người con gái sao? Con đúng là… đúng là ngốc hết chỗ nói mà!”
“Ba!”
“Đừng nói nữa!”
Tống Vĩnh Nhi vẫn còn muốn cự cãi nhưng Tống Quốc Cường đã tỏ thái độ cương quyết: “Nếu như con không thích Tiểu Long và cũng không có suy nghĩ gì khác thì vốn dĩ ba cũng không định ép buộc con, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đợi đến khi con và Tiểu Long trưởng thành rồi nói! Nhưng hiện tại, Tống Vĩnh Nhi, ba đang cảnh cáo con một cách nghiêm túc, từ giờ trở đi, con phải triệt để cắt đứt suy nghĩ muốn cưới cậu Tư cho ba, bằng không, con hãy cút ra khỏi nhà của ba! Ba và mẹ con vẫn còn trẻ, vẫn còn có thể sinh thêm một đứa nữa! Chúng ta sẽ coi như chưa từng có đứa con gái như con!”
“Hu hu… hu hu!”
Tống Vĩnh Nhi khóc òa lên.
Cô vừa khóc, Tống Quốc Cường liền thấy đau lòng.
Ông nhắm mắt quay đi, cất giọng mềm mỏng: “Con hãy chuẩn bị cho lễ đính hôn hẳn hoi đi, có ý kiến gì thì nói với mẹ của con, nhà họ Tống và nhà họ Mạnh cũng không phải là thiếu trước hụt sau, con muốn gì cứ việc nói, chúng ta sẽ hết lòng thỏa mãn yêu cầu của con!”
Tống Quốc Cường vừa mở cửa liền thấy Mạnh Tiểu Long đứng đó.
Anh nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ bé đang nằm bò trên giường, cứ nhìn mãi không thôi.
Tống Quốc Cường có chút lúng túng vỗ vỗ vai anh ta: “Tiểu Long à, con đừng suy nghĩ lung tung nữa, Vĩnh Nhi vẫn còn trẻ nên dễ bị người ta mê hoặc, nhưng chỉ cần chúng ta đừng buông tay, kéo nó về đúng lúc, rồi mọi chuyện sẽ ổn.”
“Chú Tống, cô ấy như vậy không thể đính hôn được đâu, chúng ta đừng ép cô ấy nữa.”
“Không được! Phải đính hôn! Không còn đường lui nữa rồi!”
Tống Quốc Cường nói xong, liền kìm chế không ngoảnh lại nhìn đứa con gái đang khóc của mình, bỏ đi trước!
Tống Vĩnh Nhi vẫn khóc nức nở còn Mạnh Tiểu Long thì lặng lẽ đi vào, rót cho cô một ly nước ép táo, đặt ở đầu giường, rồi lại bưng một chậu nước ấm ra, nhúng khăn vào rồi đưa cho cô.
Cô òa khóc ầm ĩ, chẳng để ý đến ai.
Mạnh Tiểu Long không hề biết cô lại có thể vì một người đàn ông mà khóc đến đau lòng như vậy.
Con heo nhỏ của anh đã trưởng thành nhưng trong tim lại không có anh.
Anh cắm cúi lau mặt, lau tay cho cô nhưng cô vẫn khóc như một đứa trẻ.
Anh bưng chậu rửa mặt đi, lúc rời khỏi phòng cô, anh đã đứng ở cửa, nghiêm túc nói với cô: “Vĩnh Nhi, anh sẽ đối tốt với em!”
Mạnh Tiểu Long đi rồi, nhưng cô vẫn còn khóc.
Khóc như thể cả thế giới này đã sụp đổ vậy, cô đã từng nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất này nhưng lại không ngờ khi điều đó xảy ra trong lòng lại đau nhường này!
Điện thoại đặt cạnh gối cuối cùng cũng sáng lên.
Người gọi đến là Lăng Ngạo.
Cô bắt điện thoại, đặt bên tai, cô đã khóc rất dữ dội, giờ chỉ còn sụt sịt nghèn nghẹn thôi.
“Ch… Ch… Chú, hu hu, oa hu hu.”
Lăng Ngạo im lặng.