CHƯƠNG 58: LẦN ĐẦU TIÊN GẶP PHU NHÂN NGHÊ
Trần An dường như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Lăng Ngạo.
Ngay lúc mọi người đang ngạc nhiên, Trần An nhìn Tống Vĩnh Nhi, nhẹ giọng nói: “Cô Tống, cậu tư và cậu Nghê chỉ cách nhau bốn tuổi thôi, cô gọi cậu Nghê là Anh Chiến, lại gọi cậu tư là anh, dường như có chút không ổn.”
Lăng Ngạo cũng không thèm nhìn Tống Vĩnh Nhi, mà vẫn luôn nhìn về cánh cửa cách đó không xa.
Giống như tất cả những gì Trần An nói, đều do anh ngầm đồng ý.
Tống Vĩnh Nhi giật nhẹ khóe miệng, nhìn về phía Nghê Chiến: “Anh Chiến, anh hai mươi hai tuổi rồi?”
Nghê Chiến gật đầu cười: “Đúng vậy, nên ông nội nói anh nhìn quá trẻ, bảo anh ngày mai cùng mọi người quay về thành phố M rèn luyện thêm hai năm rồi về. Chuyện này anh cũng đã nói cho cậu tư rồi.”
Lăng Ngạo đột nhiên quay đầu lại, nâng một bàn tay lên tao nhã đỡ cái đầu cao quý của mình.
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh, muốn cười.
Người đàn ông này, những lúc im lặng đều thích khoe tư thế.
Thật sự coi mình như người mẫu mà, giả vờ ngầu và đẹp trai!
“Thật sự là hai mươi hai tuổi sao, chỉ lớn hơn em bốn tuổi thôi!” Tống Vĩnh Nhi theo bản năng nói ra khỏi miệng, cánh tay nhỏ bé đã bị một cỗ lực mạnh nắm lấy sinh đau!
Cô quay đầu, trừng mắt nhìn Lăng Ngạo: “Anh, anh làm gì vậy!”
Lăng Ngạo cũng trừng mắt nhìn cô!
Có vẻ như vì anh luôn bao dung cô , cố tình lại tức giận vào lúc này, thật sự khiến Tống Vĩnh Nhi đoán không ra.
Nghê Chiến hiểu ý cười khẽ, thối lui từng bước, sau khi bảo trì một khoảng cách với Tống Vĩnh Nhi, thoáng nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Lăng Ngạo rốt cục cũng thả lỏng.
Nghê Chiến lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Đi thôi. Ông nội với bà nội đều đang đợi ở trên tầng.”
Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc nhìn anh: “Anh Chiến, ba mẹ của anh đâu?”
“Bọn họ chạy qua lại hai bên New York và Italy, ông nội của anh có sản nghiệp ở New York giao cho ba anh, ông ngoại anh cũng có sản nghiệp giao lại cho mẹ anh, nên sau khi bọn họ sinh anh liền giao anh cho ông nội và bà nội, một năm cũng chỉ trở về hai ba tháng ở cùng mọi người, như thế mà thôi.”
“Ồ ~” Tống Vĩnh Nhi nhìn anh, lại nói: “ Hóa ra phu nhân Nguyệt Nha là cô của anh.”
“Đúng vậy.”
Lúc này Tống Vĩnh Nhi rất ngây thơ nhìn anh, trong mắt lóe ra, tràn đầy sự tò mò: “Vậy, mọi người có quan hệ gì với anh?”
Nghê Chiến theo bản năng liếc về phía Lăng Ngạo, bỗng nhiên không tự nhiên đảo mắt, cũng không đáp.
Lần này, Tống Vĩnh Nhi lại càng tò mò hơn: “Là họ hàng? Hay là con của bạn cũ?”
“Ha ha.” Nghê Chiến cười đưa bọn họ vào thang máy, nói sang chuyện khác: “Em có thể uống rượu hay không? Rượu gạo do bà nội anh ủ, độ cồn cũng không thấp, lúc ăn vào sẽ cảm thấy rất ngọt, sau khi ăn xong mới dần dần ngấm, người có tửu lượng không tốt rất dễ say.”
Tống Vĩnh Nhi không ngốc.
Thấy đối phương nói sang chuyện khác, cô theo bản năng nắm chặt tay Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo ngồi trên xe lăn cũng nhìn sâu vào cô.
Cửa thang máy mở ra, nhìn Trần Tín giúp Lăng Ngạo ra ngoài trước, lúc này Tống Vĩnh Nhi mới nói: “Tửu lượng của em cũng được, rượu gạo chắc hẳn còn chưa làm khó em được.”
Nghe vậy, Nghê Chiến xì một tiếng liền nở nụ cười: “Vâng ạ, lúc ở trong quán bar, một ly rượu hoa quả rượu của Áo mà thôi, cũng đã say không biết trời chăng gì rồi, tửu lượng của em thật sự rất tốt.”
Tống Vĩnh Nhi lè lưỡi, có chút ngượng ngùng đi theo.
Dưới chân là nền nhà pha lê vuông màu trắng, sáng ngời trong suốt, mấy người đi ở phía trên, giống như nhìn vào gương. Tống Vĩnh Nhi đang mặc váy nên có chút xấu hổ, bước chân cũng hơi nhỏ, chỉ sợ để lộ quần lót dưới những viên pha lê.
Ngẩng đầu nhìn, những chiếc đèn pha lê tuyệt đẹp lay động, tất cả đều là những đóa hoa nhỏ màu tím, mỗi đóa hoa đều tinh tế, nở rộ dưới ánh sáng thánh khiết, lại nhìn phản chiếu hoa văn màu tím từ trên sàn nhà trong suốt, vẻ đẹp không sao tả xiết.
Nghê Chiến vẫn mỉm cười phong độ như trước, giải thích: “Đây là hoa Casablanca, năm đó ông bà nội của anh dùng hoa đính ước. Màu tím là màu sắc bọn họ yêu thích nhất, nên em đừng ngạc nhiên, trong nhà của chúng anh có rất nhiều những loại đồ vật có màu sắc có liên quan đến loại hoa này.”
Tống Vĩnh Nhi gật đầu hiểu rõ: “Em biết! Giống như trong nhà em và anh đều là màu xanh lam, bởi vì em thích màu xanh lam!”
Ở góc độ mà Tống Vĩnh Nhi không nhìn thấy, khóe miệng Lăng Ngạo cong cong, ánh mắt sáng ngời.
Cái miệng của cô bé càng ngày càng ngọt, mấy từ nào đó trong câu nói vừa rồi lại làm anh hài lòng một lần nữa.
Lúc đi đến lối vào có rèm che màu tím tuyệt đẹp, hai người giúp việc nữ một trái một phải kéo bức rèm che ra, một nhà ăn nhỏ thanh lịch và ấm áp liền hiện rõ trước mắt.
Trước bàn ăn có một khu vực nhỏ để nghỉ ngơi, ghế sô pha chỗ đó cũng được làm bằng da thật màu tím, trên bàn trà xinh đẹp chứa đầy những quả trà tươi mới, trên bàn ăn xoay tròn, cũng đã đặt lên mười mấy món ăn nguội tinh xảo và ngon miệng.
“Tiểu Ngạo!”
Một giọng nữ truyền đến, ánh mặt mọi người đồng loạt nhìn về phía đó.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, mái tóc dài đen bóng như mực, được bà buộc cao thành đuôi ngựa. Trên mắt cá chân bên trái còn đeo chiếc lắc chân pha lê tím, Tống Vĩnh Nhi nheo mắt nhìn, chiếc lắc chân kia do những mảnh pha lê nhỏ tạo thành, dường như cũng là hoa Casablanca.
“Bà nội, cháu quay lại rồi.”
Lăng Ngạo ngồi trên xe lăn, mỉm cười với người phụ nữ kia, trong ánh mắt bắt đầu tràn đầy sự dịu dàng.
Tống Vĩnh Nhi không dám tin nhìn Nghê Chiến: “Đây là bà nội của anh hay là mẹ của anh?”
Bảo dưỡng quá tốt rồi?
Nghê Chiến mỉm cười, nói: “Nếu cô anh với bà nội anh cùng nhau đi dạo phố, cũng sẽ bị người ta lầm tưởng là hai chị em.”
Ngay tại lúc người phụ nữ tiến đến nắm chặt tay Lăng Ngạo, Tống Vĩnh Nhi cũng lễ phép gọi: “Cháu chào phu nhân Nghê!”
Phu nhân Nghê ghé mắt nhìn cô, có chút hiểu rõ mà nhìn Lăng Ngạo: “Đây là cô bé mà cháu tìm kiếm đêm qua?”
Bên tai Lăng Ngạo đỏ lên: “Làm cho bà chê cười rồi.”