Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Hôn Là Nghiện

CHƯƠNG 5: ANH TA BỊ CÂM LÀ GIẢ ĐÓ.

“Ắt chù!”

Tống Vĩnh Nhi mặc áo ngủ, trên tay cầm miếng khăn giấy để lau nước mũi.

Trong không khí phảng phất có chút mùi hương tắm gội nhàn nhạt, một mái tóc dài đen bóng dày rậm cũng đã được sấy khô, khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo càng làm nổi bật lên chiếc mũi đỏ ửng, đáy mắt cô cũng có hơi hơi đỏ, rõ ràng là đã bị trận mưa lúc nãy làm cho cảm mạo rồi.

“Để mẹ xem xem, có sốt không?”

Lưu Lan cầm chiếc nhiệt kế điện tử rồi đặt nó lên trán của con gái mình, ngay lập tức các chữ số Ả Rập hiện lên trên mức 38.6, thấy vậy bà liền đau lòng nói: “Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước một chút, mẹ đi lấy thuốc hạ sốt cho con!”

Tống Vĩnh Nhi rút tờ khăn giấy ra lau mũi, trong lúc cô đang kéo chăn định nằm xuống thì lại thấy ba cô Tống Quốc Cường bưng một chén gì đó bước vào phòng, rồi cất giọng ân cần: “Uống chén canh gừng này đi.”

“Không uống đâu!” Tống Vĩnh Nhi kéo chăn bao phủ hết cả người mình, cô thốt lên lý do từ chối: “Canh gừng cay lắm! Con muốn uống thuốc tây!”

Dưới tấm chăn, chiếc mũi nhỏ của Tống Vĩnh Nhi nhăn lại dữ dội, nhưng đôi tai lại dựng lên để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài—

“Uống thuốc tây có ba phần độc, nó chỉ là cảm xoàng mà thôi, uống nhiều nước, giữ ấm và uống chút canh gừng là được rồi.”

“Nó sốt rồi, hay là uống chút thuốc hạ sốt đi.”

“Vậy thì uống canh gừng rồi uống thuốc sau.”

“Ông biết rõ là nó không thích mấy thứ khó ăn mà! Làm sao đút được chén canh gừng này cho nó đây?”

“Nhắm mắt lại rồi uống vào thôi? Uống nhiều chất kháng sinh cũng không tốt cho sức khoẻ đâu.”

“Còn không phải là do chủ ý tồi của ông, khăng khăng bảo con gái đi ra cao tốc chặn xe của cậu tư nhà họ Lăng sao, nguy hiểm lắm đó, nếu không thì có gái sao lại bị bệnh được!”

“Sao tôi biết giữa đường lại đột nhiên mưa to như vậy chứ?”

Hai vợ chồng Tống Quốc Cường tranh cãi không dứt, còn có xu hướng phát triển thành cãi nhau nữa.

Tống Vĩnh Nhi cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô vén chăn ra rồi đặt mông ngồi lên giường, sau đó đưa mắt ai oán nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Chiếc đầu nhỏ của cô cũng thật lém lỉnh, nếu đã không muốn uống canh gừng, cũng không muốn ba mẹ cãi nhau thì cách duy nhất chính là đổi đề tài: “Cũng không biết cậu tư có nghi ngờ con hay không, người ta đều nói tính tình anh ta âm trầm bất định, rất khó xơi, hôm nay con gặp anh ta thì mới biết anh ta vốn không phải là một kẻ câm, còn nói chuyện với con nữa.”

Điều khiến cô nghĩ không thông nhất chính là, anh ta nghe cô buông lời tổn thương anh ta vậy mà còn điềm tĩnh được như vậy nữa chứ.

Điềm tĩnh thì cũng thôi đi, đằng này còn tự mình vạch trần mình, còn chủ động nói với cô rằng anh ta không chỉ tàn phế mà còn bị câm nữa.

Đây chính là chuyện mà đến bây giờ Tống Vĩnh Nhi vẫn còn cảm thấy kinh ngạc.

Tống Quốc Cường đặt chén canh gừng lên tủ đầu giường của con gái rồi khẽ cười: “Nửa năm trước không phải con đã từng cứu một người đàn ông có đôi chân yếu ớt sao? Có nhớ không?”

Ánh mắt của ba còn mang theo một thâm ý khác, Tống Vĩnh Nhi vốn tính thông minh, đôi mắt đen như ngọc của cô mở tròn xoe, chiếc miệng nhỏ há hốc ngơ ngác: “Người còn cứu là cậu tư?”

Không phải chứ?

Trùng hợp như vậy sao? Ngay cả cô cũng có chút không dám tin a!

Tống Quốc Cường ngồi bên giường con gái rồi lên tiếng giải thích: “Hào môn như biển sâu, đặc biệt là khi anh em trong gia đình tranh giành vị trí gia chủ thì tranh đấu càng trở nên khốc liệt hơn. Cậu cả và cậu hai đều được vợ đầu sinh ra nên tình cảm vốn khắng khít, lần đó là do bọn họ có ý muốn thăm dò cậu tư, sợ đôi chân bị tàn tật của cậu ta là giả, cho nên mới bày kế đưa cậu ta tới Thanh Thành để rời xa tầm mắt của ông Lăng rồi hại cậu ta té xuống nước.”

Tống Vĩnh Nhi gật đầu hiểu, rồi nói: “Bởi vì khi đối diện với cái chết thì con người luôn tự tìm cách cứu lấy mình theo bản năng, cho nên đôi chân của cậu tư có tàn tật thật hay không thì chỉ cần xem khi anh ta té xuống nước có tự cứu mình hay không là biết ngay.”

Tống Quốc Cường đưa ngón tay lên chạm vào chiếc mũi xinh xắn của con gái mình, rồi nở nụ cười yên tâm: “Đúng. Cho nên lúc đó con gặp cậu ta bị rơi xuống nước, rồi cứu cậu ta là trùng hợp. Ba cũng mới biết người con cứu lúc đó là cậu tư gần đây thôi, bởi vì thủ hạ của cậu ta, Trần Tín vẫn luôn tìm kiếm con trong nửa năm nay, mấy ngày trước còn tìm đến nhà cũ của nhà họ Tống chúng ta ở Thanh Thành, sau khi ba nhận được tin thì mới biết con đã cứu cậu tư.”

Lưu Lan bất giác buông lời cảm thán: “Cho nên nói, cậu tư bị câm là giả, nhưng đôi chân bị tàn tật là thật?”

“Chỉ cần đôi chân của cậu ta bị tàn phế là thật thì khi Vĩnh Nhi gả qua đó, tôi mới yên tâm.” Tống Quốc Cường đứng dậy rồi ôm lấy vai của vợ mình, nói: “Đừng lo lắng nữa, ít nhất thì trước mắt mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch của chúng ta, không phải sao?”

Lưu Lan vừa định gật đầu thì nghe thấy tiếng than thở của con gái: “Tiêu rồi!”

Bà vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Tống Vĩnh Nhi hắt hơi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn xị xuống đầy buồn bã: “Tên Trần Tín đó chắc chắn đã nhận ra con rồi, không phải nhận ra con là cô chủ của nhà họ Tống mà là nhận ra con chính là người đã cứu cậu tư ở Thanh Thành!”

Bây giờ nghĩ kĩ lại, lúc đó khi Trần Tín vừa nhìn thấy mặt của cô thì kinh ngạc đến nỗi miệng lưỡi đều lắp bắp, còn thốt lên chữ ‘Tống’ nữa, Tống Vĩnh Nhi có chút sợ hãi nói: “Nếu chuyện cậu tư bị câm là giả, có thể giấu được cả bao nhiêu năm vậy rồi thì hiển nhiên anh ta chính là một con người hành sự vô cùng cẩn thận. Anh ta chịu nói chuyện trước mặt con thì chắc chắn đã nhận ra con là người đã cứu anh ta rồi!”

Tống Quốc Cường rơi vào trầm tư, ông không nói gì cả.

Tống Vĩnh Nhi lại tiếp lời: “Lúc con xuống xe anh ta còn cho con một số điện thoại nữa, ba mẹ nói xem đây có phải là một cái bẫy không? Có khi bây giờ anh ta còn đang đợi con gọi điện thoại cho anh ta đó! Ba mẹ nghĩ đi, nhiều sự trùng hợp như vậy, anh ta lại ở trong trường hợp đó nữa thì không thể không cẩn thận được, đổi lại là ai cũng sẽ nghi ngờ mà thôi!”

Bầu không khí trong phòng đột nhiên ngưng tụ lại, Tống Vĩnh Nhi đưa mắt nhìn ba, rồi lại nhìn qua mẹ.

Tuy cô rất lanh lẹ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu nha đầu, từ nhỏ cô đã lớn lên trong một gia đình ấm áp và đầy đủ, được ba mẹ bảo vệ rất tốt, cho nên chưa hề trải qua bất kì tranh đấu hào môn nào thật sự cả, ngay cả kinh nghiệm ngoài xã hội của cô cũng bằng 0.

Cho dù có nghe nhiều thấy nhiều nhưng vẫn là chưa từng thật sự trải qua, cho nên vĩnh viễn cũng không thể hiểu và đồng cảm được.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!