Sau khi nhìn bằng một ánh mắt sâu xa, Lạc Thiên Lăng thu hồi ánh mắt lại.
Xe lăn lăn đến chỗ bậc thang, Lạc Thiên Lăng đứng dậy với sự nâng đỡ của Án Bắc, vịn vào lan can bước từng bước đi lên máy bay.
Lạc Kiệt Hy lại bị một câu nói lúc nãy của ba mà giật mình, một hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Lúc mà ông nhìn thấy bóng dáng của Lạc Thiên Lăng đi lên trên cầu thang, ông định bước lên đuổi theo, một bóng dáng cao lớn cường tráng lại hoàn toàn ngăn cản ông lại.
“Bệ hạ, người không thể đi lên được.”
Kiều Thế Phương là con ruột của trưởng công chúa Lạc Vĩnh Nhi và đại tướng quân Kiều Âu, cũng là em họ của Lạc Kiệt Hy, có huyết thống rất gần với nhau.
Tuần trước quốc hội đã thông qua kế hoạch Kiều Âu sẽ nghỉ hưu vào mùa thu năm nay và trao lại chức bộ trưởng quốc phòng cho con trai của mình.
Đến lúc đó toàn bộ quân quyền của Ninh Quốc đều nằm ở trong tay của người đàn ông này.
“Thế Phương, cậu tránh ra.”
“Bệ hạ.”
“Bệ hạ cái gì!”
“Hoàng huynh.”
“Hoàng huynh cái gì!”
“Hoàng tẩu.”
“…”
Lạc Kiệt Hy bị một tiếng gọi hoàng tẩu của Kiều Thế Phương làm cho sửng sốt, lúc này Nghê Tịch Nguyệt mới bước lên giữ chặt Lạc Kiệt Hy lại liên tiếp lùi về phía sau, nói: “Thế Phương là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, anh cũng đừng có làm khó cậu ấy.”
Lạc Kiệt Hy kìm nén một hơi ở trong lòng, gắt gao trừng mắt nhìn cái ót của Lạc Thiên Lăng, vẫn luôn trừng cho đến lúc ông đi vào trong cabin, trừng đến nỗi nước mắt của mình rơi xuống một lần nữa.
“Lạc Thiên Lăng, cái con người khốn nạn này.”
Toàn bộ Ninh Quốc cũng chỉ có một mình ông ta mới dám mắng như thế.
Cái tên khốn nạn này còn dung túng cho ông ta, từ lúc ông ta sinh ra mắng cho đến hiện tại.
Lạc Kiệt Hy vươn cánh tay ra dùng sức ôm thân thể của Nghê Tịch Nguyệt vào trong lồng ngực, tiếng khóc trầm thấp truyền đến, là sự nhớ nhung của ông đối với đứa con trai đang ở phương xa.
Kiều Thế Phương im lặng đứng xem, cuối cùng cũng chỉ hành lễ với Lạc Kiệt Hy sau đó quay người lại nhanh chóng đi vào trong cabin.
Máy bay trượt một hồi lâu trên đường bay bằng phẳng rồi sau đó mới tìm được vị trí xuất phát, giương cánh bay cao, nhanh chóng bay lên trời.
Lạc Kiệt Hy ôm lấy Nghê Tịch Nguyệt, hằn hộc nói: “Khổ nhục kế gì anh cũng đều đã nghĩ hết rồi, lần này anh có đi nói cái gì cũng đều muốn níu kéo lại tình cảm của Tiểu Ngạo, lần trước lúc mà anh làm cá cùng với thằng bé thằng bé đã thay đổi rất nhiều với anh, nếu như anh có thể tự mình đi cứu thằng bé thì thằng bé chắc chắn sẽ rất cảm động. Nhưng mà, nhưng mà anh cũng chỉ là nhớ con trai mà thôi.”
Nghê Tịch Nguyệt có thể cảm nhận được quần áo ở trên vai của mình đã bị nước mắt của Lạc Kiệt Hy thấm ướt.
Bà có thể hiểu được tâm trạng của ông.
Lạc Kiệt Hy lại nói: “Cái ông già này, cái ông khốn nạn này! Bây giờ ông ấy cũng bay đến đó, ban đầu ở trong lòng của anh chỉ cần lo lắng cho một người là được rồi, bây giờ trên có già dưới có trẻ, tất cả đều gộp cùng một chỗ, không phải là đang đào rỗng lòng của anh luôn hả?”
Lúc này Nghê Tịch Nguyệt mới nghe rõ ông ta phàn nàn tới phàn nàn lui vẫn còn xen lẫn nỗi lo âu dày đặc đối với Lạc Thiên Lăng.
“Hu hu…” Lạc Kiệt Hy đột nhiên lại khóc tiếp, người đàn ông luôn luôn mạnh mẽ và kiên cường, nóng bỏng như mặt trời ấm áp lại nằm trên bờ vai nhỏ bé của bà mà nghẹn ngào không dứt: “Phụ hoàng của anh đã già rồi, Nguyệt Nha, phụ hoàng của anh già lắm rồi, ông ấy già rồi, làm sao bây giờ đây? Làm sao để ông ấy biến trở về, sao có thể quay ngược thời gian lại đây? Hu hu, phụ hoàng đã già rồi!”
Rốt cuộc Nghê Tịch Nguyệt cũng không nói được lời an ủi.
Không bị cảm, nhưng mà yết hầu lại chua xót sưng tấy lợi hại.
Cứ như vậy mà trầm giọng khóc ở trong ngực của bà.
Ba giờ chiều.
Chuyến bay bí mật của Lạc Thiên Lăng đã đến sân bay của thủ đô Hoa Kỳ Quốc.
Trần An và Trần Tín đều đang đứng đón ở cổng, lúc nhận được thông báo của ông nội nói chuyến bay đã sắp đến, còn nói là sẽ đi ra từ con đường bí mật dành cho khách vip.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đằng sau của bọn họ còn dẫn theo mười hai người lính đặc chủng, là vì bảo vệ cho Lạc Kiệt Hy và Nghê Tịch Nguyệt.
Nhưng mà lúc nhìn thấy một người già mặt mũi hiền lành đẩy theo một ông cụ khác nữa, vẫn là một ông cụ vô cùng giống với cậu tư dẫn đầu bước ra, Trần An và Trần Tín bị dọa thiếu chút nữa chân đã đứng không vững.
Kiều Thế Phương nhanh chóng bước lên phía trước từ sau lưng của Án Bắc, lấy ra một đồ vật nhỏ lớn bằng tấm danh thiếp đưa cho Trần An và Trần Tín đứng ở cửa máy bay, chỉ vào một chỗ ở trên, khẽ mỉm cười rồi nói: “Mời nghiệm vân tay.”
Thế là Trần An bỏ một ngón tay in vào đó, rất nhanh, màn hình trên cái thẻ sáng lên, tất cả tư liệu và tên tuổi của Trần An đều xuất hiện.
Sau khi Trần An giật mình thì Kiều Thế Phương lại cười nói: “Đây chắc là cậu Trần Tín nhỉ? Mời cậu cũng thực hiện lại một lần.”
Trần Tín cũng đặt ngón tay của mình lên trên đó, ngay sau đó tên và ảnh chụp của anh ta cũng được xuất hiện, trùng khớp với thông tin cá nhân của anh ta.
Trần Tín vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Kiều Thế Phương ở trước mặt: “Vật nhỏ này thật là lợi hại quá đi, là mạng lưới liên lạc với cục cảnh sát Ninh Quốc có đúng không?”
“Là mạng lưới liên lạc với toàn bộ cục an toàn liên hiệp quốc.” Kiều Thế Phương mỉm cười lộ ra hai hàm răng trắng noãn, nhìn thấy Trần Tín là một người am hiểu máy tính, vậy mà lại thân thiết cúi đầu kề sát bên lỗ tai của Trần Tín, nhỏ giọng nói: “Tôi đã giải mã thông tin bảo mật của sáu quốc gia, vật nhỏ này cũng là do tôi đã phát minh ra đó, đừng nói với người khác nha.”
Trần Tín sốc đến nỗi hồn không còn trong cơ thể.
Anh ta tưởng là mình rất lợi hại, nhưng mà lại phát hiện người có loại trình độ như thế này vẫn còn tồn tại trên đời.
“Thế Phương.”
Ông cụ ở trên xe lăn chậm rãi mở miệng nói, lúc này Kiều Thế Phương mới quay người lại đi về phía của Lạc Thiên Lăng, đồng thời mỉm cười nói: “Cậu hai.”
Kiều Thế Phương nhìn Án Bắc, nói thứ gì đó ở bên tai của Án Bắc, sau đó Án Bắc nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nóng ấm mà lại ấm áp.
Lần này khóe miệng của Trần Tín lại càng thêm co giật.
Anh ta với Trần An nhìn nhau, người thừa kế quân quyền của Ninh Quốc trong truyền thuyết là Kiều Thế Phương? Đang đứng ở trước mặt của bọn họ?
Mà không chờ bọn họ kinh ngạc xong, có một âm thanh trách cứ dịu dàng truyền đến ngay lập tức: “Hai cái đứa nhỏ ngốc này, còn không mau đến đây chào ông đi?”
Đợi Án Bắc đẩy Lạc Thiên Lăng chậm rãi đi đến gần, Trần An chỉ cảm thấy chân của mình đang run rẩy: “Ông, ông nội.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!