Trong phòng một mảnh trầm mặc.
Không phải là bởi lòng người lạnh giá, mà vì bị dọa đến không dám thở mạnh.
Trần An đứng trước cửa, ngày thường vẫn ổn trọng hơn so với Trần Tín, vậy mà cũng nhịn không được vươn tay lau mồ hôi trên trán.
Hạ Thanh Ninh thì há to miệng !
Cô ta biết Tống Vĩnh Nhi cũng có lúc cứng cỏi, dũng mãnh, như lúc cô lần đầu gặp bà Nguyệt Nha đã dám kéo thẳng bà vào phòng bệnh của Lăng Ngạo, như lúc cô ở Tử Vi Cung thẳng tay ném hộp đồ trang sức ra ngoài cửa sổ, hay như lúc cô cho Cố Âm một cái bạt tai, vân vân.
Nhưng không ngờ, nha đầu này lại chẳng khác nào nghé con mới sinh không sợ cọp, dám trực tiếp gọi điện cho thái thượng hoàng như thế, còn bắt thái thượng hoàng phải đưa ra lựa chọn nữa chứ?
Mới không lâu trước đây, Lạc Thiên Lăng ba chữ này, còn là một sự tồn tại thần thánh !
Lăng Ngạo nghiêng gương mặt dễ nhìn sang, dùng ánh mắt, vẻ mặt dịu dàng nhìn người yêu đứng kế bên mình, vành tai khe khẽ động.
Tựa như anh cũng rất mong đợi câu trả lời của Đại đế Thiên Lăng vậy.
Người được ví như thần thánh ở đầu kia điện thoại dường như mới vừa tỉnh dậy.
Nghe được câu hỏi của Tống Vĩnh Nhi thì bật cười khẽ.
Tiếng cười kia tựa như cơn gió đêm xuân thổi qua, khiến ngàn vạn đóa hoa đào bừng nở.
Trái tim thắt chặt vì căng thẳng của mọi người, theo tiếng cười khẽ này thoáng buông lỏng.
Lạc Thiên Lăng còn chưa nói lời nào, đã thành công nắm giữ tâm tình của mọi người rồi.
Quả nhiên là bậc vương giả có khác.
Giọng ông tựa như hạt mưa rơi trên mặt biển, mỗi chữ đều như châu như ngọc, nói: “Tính tình ngang ngược của cháu lúc này giống y như mẹ ta vậy, chỉ khác một điều duy nhất, đó là bà ấy mười tám tuổi đã là mẹ, đã sinh ra ta rồi, còn cháu, cũng mười tám tuổi nhưng lại thiếu mất phần dũng khí ấy.”
Tống Vĩnh Nhi thoáng ngây người.
Cô đúng là chưa muốn có con, nhưng mà sao Đại đế Thiên Lăng lại biết được?
Nhìn nhìn Lăng Ngạo, nghĩ đến ngày thường anh liệu sự như thần, chẳng khác nào thầy bói, cô đột nhiên có chút hiểu ra, trí thông minh, sức phán đoán chính xác, cùng với trí tuệ người thường khó lòng bì kịp của nhà họ Lạc, chính là được truyền từ đời này qua đời khác đúng không nhỉ?
Trong lúc Tống Vĩnh Nhi còn đang mải suy nghĩ, Lạc Thiên Lăng đã thu lại ý cười, hết sức trịnh trọng nói với Tống Vĩnh Nhi: “Nếu như cháu có thể mang thai sinh con từ mười tám tuổi, thì cả gia tộc nhà họ Lạc chúng ta đều sẽ mang ơn cháu.”
“Cháu……” Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng cả mặt, sao đang yên đang lành lại nhắc đến chủ đề này vậy?
Bàn tay Lăng Ngạo dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi, tràn đầy mong đợi mà nhìn cô.
Mang thai mười tháng, cộng thêm thời gian thụ thai nữa, như vậy muốn tạo ra được một sinh linh nhỏ bé, phải mất đến một năm là ít.
Mà anh bây giờ đã không còn nhỏ nữa rồi, cứ trì hoãn thêm một năm rồi lại một năm, chẳng mấy chốc đã sắp bước sang tuổi ba mươi.
Tuổi tác càng cao, chất lượng tinh trùng sẽ càng kém, đứa nhỏ sinh ra cũng không so được với đứa nhỏ sinh lúc còn trẻ.
Tống Vĩnh Nhi không phải không biết mong muốn của Lăng Ngạo, chỉ là, cô đã lén uống thuốc tránh thai rồi, thậm chí đến Hoa Kỳ Quốc, cô vẫn uống đều đặn mỗi ngày.
Khẽ nhíu mày, cô nói: “Cháu còn nhỏ mà, còn chưa tốt nghiệp đại học đâu.”
Tia sáng rực rỡ trong mắt, thậm chí là cả ngọn lửa trong tim Lăng Ngạo đều bị dập tắt.
Xung quanh lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Đến cả Lạc Thiên Lăng ở đầu kia điện thoại, cũng khẽ thở dài một tiếng: “Nha đầu, cháu nếu đã gả cho Tiểu Ngạo, thì phải có dũng khí cùng quyết tâm đảm đương trọng trách. Cháu là con dâu của nhà họ Lạc, nhưng đồng thời cũng là một thành viên thuộc hoàng thất Ninh Quốc, bây giờ hoàng thất con nối dòng ít ỏi, cháu có từng nghĩ đến không, bất kể là hoàng hậu hay các vị vương phi, mỗi người đều là thiên chi kiêu nữ, có nhà mẹ đẻ hùng mạnh chống lưng, căn cơ vững chắc, còn cháu, sau lưng cháu có ai?
Tống Vĩnh Nhi: “……”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!