“Con gái lớn rồi, thật hết nói nổi mà!” Lưu Lan thấy cực kì đau đầu, bà vỗ vỗ trán.
Tống Vĩnh Nhi xiết chặt bàn tay lại, cô nóng nảy lớn tiếng nói: “Con mới không nói chuyện được với hai người đó.”
Cô bật dậy tính bỏ đi, nhưng cổ tay cô đã bị Lăng Ngạo giữ lại, sau đó anh cũng đứng dậy, anh tiến lại gần cô, cười xõa: “Thôi mà, không sao hết, em đừng giận.”
Tống Vĩnh Nhi không tức giận, cô chỉ tủi thân thôi.
Thấy cô muốn khóc đến nơi, Lăng Ngạo chỉ có thể chịu thua: “Nếu em chưa muốn sinh con thì chúng ta không sinh? Đợi đến khi nào em muốn có em bé thì mới sinh nha. Về chuyện này sẽ em do quyết định được không?
Những lời nói an ủi đó khiến trái tim đang nhạy cảm của Tống Vĩnh Nhi dịu đi.
Đồng thời cũng xóa bỏ nỗi lo của ba mẹ Tống Vĩnh Nhi
Thấy Lăng Ngạo yêu thương con gái mình như vậy, đến cả việc sinh con cũng nghe theo con gái mình, hai vợ chồng biết con gái đã lấy đúng người.
Thở dài một tiếng, dù trong lòng Tống Quốc Cường vẫn hơi lo lắng nhưng hai đứa nhỏ đã quyết định như vậy thì ông còn nói được gì nữa.
“Hai đứa muốn làm gì thì làm đi”
Ông trầm giọng nói: “Hai đứa mau ngồi xuống ăn cơm đi! Người lớn vẫn còn ngồi ăn, hai đứa đứng như vậy là có ý gì, lễ nghi của hai đứa đâu rồi?
Lăng Ngạo ôm lấy eo của Tống Vĩnh Nhi, làm nũng với cô: “Bé ngoan! Chúng ta ăn cơm tiếp thôi.”
Cô trừng anh một cái, anh đã nhường nhịn cô đến mức này sao cô có thể giận dỗi nữa chứ.
Cô ngồi lại vào bàn ăn, cầm lấy đũa im lặng ăn cơm.
Lăng Ngạo rất tinh ý, anh nhanh chóng nói vài câu chuyển đề tài đi, bầu không khí cũng vui vẻ trở lại. Hơn nữa, anh còn hỏi thăm tình hình của công ty Tinh Xán, anh nói nếu như Tống Quốc Cường có cần anh giúp gì thì đừng ngại nói với anh.
Tống Quốc Cường nhớ lại: “Thật ra, lúc trước khi ba con đến hỏi cưới Vĩnh Nhi cho con đã chuyển giao mười lăm bằng phát minh cho Tinh Xán để làm quà cưới rồi, hơn nữa…”
“Như vậy sao được chứ.” Lăng Ngạo cắt lời Tống Quốc Cường, anh cười tươi trả lời ông: “Công ty Tinh Xán là tâm huyết của ba mẹ, mà con cưới là cưới Vĩnh Nhi, không phải Tinh Xán. Hai người gả con gái yêu của hai người cho con, con sao có thể lấy những bằng phát minh kia chứ.”
Hai vợ chồng Tống Quốc Cường nghe vậy rất cảm động.
Nhưng ông vẫn ăn ngay nói thẳng: “Nhưng dù sao thì Vĩnh Nhi vẫn là con gái rượu của ba mẹ, tất cả mọi thứ sau này đều sẽ để lại cho con bé.”
Lăng Ngạo nhìn cô vợ bên cạnh chỉ lo ăn, không để tâm đến chuyện gì thì nhăn mày: “Thật ra thì ba mẹ vẫn còn trẻ mà, hai người có nghĩ đến việc sinh thêm một người con nữa hay không? Nếu như Vĩnh Nhi có thêm một người em trai thì rất tốt, cậu ấy có thể kế thừa Tinh Xán.”
Lưu Lan cười khổ, bà thật không tin đứa con rể này vậy mà dám chọc ghẹo vợ chồng bà: “Ha ha, hai chúng ta cũng trung niên cả rồi, chúng ta chưa từng nghĩ sinh thêm một đứa bé nữa, có Vĩnh Nhi thì chúng ta đã rất hạnh phúc rồi. Không sinh nữa đâu.”
Lăng Ngạo vẫn rất chân thành: “Đúng rồi, dù sao đây cũng là chuyện của tương lai, sau này rồi nói.”
Anh cũng có nỗi lo của mình. Lỡ như sau này anh phải vào cung thì Vĩnh Nhi sẽ rất khó có thể thường xuyên gặp mặt ba mẹ, lúc đó ba mẹ vợ chỉ có thể dựa vào nhau mà sống, có thêm con sẽ khiến họ có thêm chỗ dựa tinh thần.
Dù việc anh vào cung vẫn chưa chắc chắn, nhưng được thì anh sẽ không hề muốn vào cung.
Nhưng đến nay, Đại Đế Kiệt Hy vẫn chưa có con nối ngôi, Lăng Ngạo thấy mình cần phải có tinh thần trách nhiệm. Phần trách nhiệm này không phải do anh ích kỉ muốn lên làm vua mà là anh thật lòng hy vọng đất nước ngày càng phát triển thịnh vượng, đời sống người dân ngày càng tốt hơn.
Rất lâu về sau, Lăng Ngạo mới biết tinh thần trách nhiệm này đã luôn hiện hữu trong lòng những người nhà họ.
Lúc sau, mọi người cười nói vui vẻ, bầu không khí trôi qua rất hài hòa.
Con cái với ba mẹ có bao giờ giận dai đau, cãi thì cãi nhưng làm hòa rất nhanh, Tống Vĩnh Nhi kéo tay Lưu Lan dẫn bà đi thăm quan Tử Vi Cung.
Tống Quốc Cường và Lăng Ngạo vừa trò chuyện vừa đi theo sau Tống Vĩnh Nhi và Lưu Lan, thấy mọi thứ ở đây đều trang trí theo sở thích của Tống Vĩnh Nhi thì hai vợ chồng Tống Quốc Cường và Lưu Lan rất hài lòng.
Hai giờ chiều, công ty có chút việc cần Tống Quốc Cường đến giải quyết nên ông bảo Tống Vĩnh Nhi và Lăng Ngạo tự bàn bạc mấy chuyện liên quan đến hôn lễ với nhau, hơn nữa nhất định phải bù lại hối tiếc lần trước, đừng để bạn bè chê cười
Tất cả những lời Tống Quốc Cường dặn dò Lăng Ngạo đều rất tán thành, anh gật đầu không ngừng, có thể nói anh là người con rể hoàn hảo.
Đợi ba mẹ rời khỏi Tử Vi Cung, Tống Vĩnh Nhi ngáp ngắn ngáp dài, nháy mắt, Lăng Ngạo đã bế cô lên tầng hai.
Cô nằm trong lòng anh, nhìn anh suy tư.
Lăng Ngạo chỉ nhìn thoáng qua thì đã biết cô vẫn còn bận lòng về chuyện lúc trưa.
Đặt cô lên giường, anh hôn lên trán cô: “Ngủ trưa đi, em ngủ rồi anh mới đi Hậu Cung, mấy ngày không đi làm công việc chất thành núi rồi.
Tống Vĩnh Nhi ngắm nhìn anh, cô không nói gì nhưng cũng không ngủ.
Bàn tay nhỏ của cô mò mò cằm anh, một lúc sau cô mới ấp úng nói: “Anh đã đồng ý với em rồi đó, chuyện sinh em bé sẽ nghe theo em.”
Lăng Ngạo bật cười.
Anh đoán đúng rồi, cô vẫn nghĩ về chuyện này.
“Đúng vậy, đều nghe em hết! Em mau ngủ đi!”
“Vậy em ngủ à.”
Nghe anh khẳng định lại lần nữa, cô rất nhanh ngủ thiếp đi.
Anh tựa đầu vào lòng cô, muốn nói lại thôi. Anh thừa nhận chuyện hôm nay thật là do anh cố ý tạo nên vì anh biết cô vẫn rất khao khát tự do, do đó anh yêu cô bao nhiêu thì càng sợ mất đi cô mất nhiêu, nhưng quan trọng nhất là anh muốn có một đứa con thuộc về anh và cô nên mới đề cập chuyện này trước mặt ba mẹ cô.
Nhưng anh không nghĩ ra một người rất dễ tính như cô, lần này lại phản ứng kịch liệt như vậy.