Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Hôn Là Nghiện

Y tá lấy máu Tống Vĩnh Nhi xong thì rời đi.

Bên ngoài phòng bệnh có từng hàng lực lượng vũ trang đứng nghiêm ngặt, sợ là một con kiến cũng không đi vào được.

Cô ta đi dọc theo phòng y tá đến phòng xét nghiệm cất máu của Tống Vĩnh Nhi, sau đó đi lòng vòng tới chỗ thang máy lên tầng lầu của Lăng Ngạo.

Cô ta không đi vào phòng bệnh của Lăng Ngạo, bởi vì Hạ Kiệt sẽ không nói ra vị trí của Lăng Ngạo.

Ông ta ở kho hỗn hợp đợi cô ta, đến khi cô ta đi vào thì ông ta hỏi: “Đã làm xong chưa?”

Y tá gật đầu: “Đã hoàn thành xong chuyện ông dặn dò, số tiền còn lại đâu?”

Hạ Kiệt lấy một bao thư đưa cho cô ta, cô ta cầm lấy đếm đếm, hài lòng cất vào túi đồng phục y tá rồi rời đi.

Có thưởng sẽ có người dũng cảm xuất hiện, cho dù trái đất chuyển động thế nào thì kẻ có tiền có thể sai khiến cả thế giới!

Hạ Kiệt về phòng bệnh của Lăng Ngạo nói tin tức này cho Lăng Ngạo, trong lòng Lăng Ngạo cũng nhớ Tống Vĩnh Nhi còn một mũi vắc-xin chưa tiêm, anh dặn dò Hạ Kiệt, Hạ Kiệt gật đầu nói: “Cậu sẽ cố gắng mua chuộc bác sĩ.”

Thật ra làm chuyện mua chuộc này cũng cần phải bất chấp nguy hiểm.

Lúc y tá kia đi vào thì trong lòng Hạ Kiệt hơi sợ hãi, sợ bị bắt.

Lần đầu tiên trong cuộc đời ông ta hồi hộp như vậy, lại là người trung niên, ông ta bất đắc dĩ thở dài, cười khổ một tiếng: “Cậu đi xem một chút. Cháu nghỉ ngơi cho tốt.”

Lăng Ngạo nhìn ra được cảm xúc của ông ta nên gật đầu biết ơn nói: “Cảm ơn cậu, vất vả cho cậu họ rồi.”

Mọi người tạm thời trút được gánh nặng.

Lăng Ngạo nói Trần An hạ đầu giường xuống, anh nằm thẳng nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc.

Dù sao hôm nay cũng chỉ có thể như vậy, chuyện lớn thì ngày mai tính.

Đám người Trần An nhanh chóng đi ra ngoài để lại một mình Nghê Chiến ngồi chơi điện thoại trên sô pha.

Phòng khách chỉ còn lại Trần An, Trần Tín và Hạ Thanh Ninh.

Hạ Thanh Ninh tùy tiện nhảy đến trước mặt Trần An, sau đó hơi xấu hổ cúi đầu xuống, dáng vẻ này giống như còn lo lắng hơn Trần Tín: “Anh cả, hiện tại anh có thể gọi cho đại nhân Phú Nhất một chút!”

Trần An gật đầu cười nhẹ lấy điện thoại ra.

Anh ta là anh trai, lần đầu tiên nhìn thấy em trai yêu đương, cảm xúc của em trai thế nào, có tập trung hay không, sao anh ta không nhìn ra chứ?

Thật ra suy nghĩ của anh ta và Hạ Thanh Ninh giống nhau, có lẽ Phú Nhất rất bận, không có thời gian làm chuyện đó, cho dù kết quả cầu hôn như thế nào, bên Hạ Thanh Ninh không có tin tức thì bọn họ cũng nhận được tin tức chính xác từ Phú Nhất.

Vì thế ba người trẻ tuổi ngồi cạnh nhau dựa vào sô pha.

Trần An đặt điện thoại lên bàn trà.

Anh ta vốn muốn gọi một mình rồi nói lại, nhưng Trần Tín và Hạ Thanh Ninh mỗi người một bên vây quanh anh ta làm cho anh ta dở khóc dở cười.

Trong lòng anh ta suy nghĩ tặng một phần quà kết hôn cho em trai, ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào số điện thoại của ba.

Anh ta mở loa ngoài.

Đối phương nhanh chóng nghe máy: “Trần An?”

Giọng của Phú Nhất rất bình tĩnh, có thể thấy được bây giờ ông ta không bận lắm.

Nhưng Trần An vẫn cẩn thận nói: “Ba, hiện tại ba có tiện nói chuyện không?”

“Ừ, đại đế đang có việc trong Ngự Thư Phòng, ba chờ ở ngoài cửa nên con nói đi.”

“Ba, lần trước Trần Tín nói ba đến chỗ ông nội Hạ Thanh Ninh cầu hôn, tại sao vẫn chưa có kết quả, có phải ba phục vụ đại đế nên quá bận rộn, ha ha, cho nên không có thời gian đi đúng không.”

Giọng điệu Trần An đùa giỡn, bởi vì anh ta cảm nhận được hai người bên cạnh rất căng thẳng nên muốn làm dịu bầu không khí.

Mái tóc đỏ rực gần như đụng vào bàn trà, hai mắt Trần Tín cũng tỏa sáng nhìn chằm chằm vào điện thoại!

Nhưng không nhắc tới thì tôi, vừa nhắc tới chuyện này làm cho Phú Nhất nổi giận nói: “Con nói với Trần Tín, nếu nó là con trai ba thì tuyệt đối không được qua lại với cháu gái của Kiều Trạm Đông!”

Ầm!

Sắc mặt của Trần Tín trắng bệch!

Cả người Hạ Thanh Ninh cũng choáng váng!

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Trần An lo lắng sợ hai người bọn họ lên tiếng, vì thế anh ta hỏi thay: “Vì sao? Ba, tình cảm của bọn họ rất tốt.”

“Vì sao à? Bởi vì chúng ta không trèo cao nổi!”

“Ba, sao lại như vậy, địa vị của ba không thấp…”

“Vậy thì sao, đại đế phong chức nhất phẩm, nói thẳng ra là người hầu, chỉ là kẻ dưới, sao có thể so sánh với tướng quân sáng suốt tài giỏi ở trên cao được người người ngưỡng mộ chứ?”

“Ba ~”

“Hừ! Đại đế biết Trần Tín muốn cầu hôn nên đã tặng cho ba một khẩu súng lục trong bộ sưu tập mới nhất của Israel để ba tặng cho Kiều Trạm Đông, ba cũng chuẩn bị rất nhiều quà tặng đi qua bên đó, kết quả thì sao? Người ta chỉ nói một câu đuổi ba về, không cho ba bước vào cửa phủ đại tướng quân!”

“…”

Phú Nhất vô cùng tức giận, giọng điệu ngày càng không tốt.

Lần này Hạ Thanh Ninh mới biết được thì ra vấn đề nằm ở trên người ông nội!

Ánh mắt của cô ta nhìn về phía Trần Tín có chút áy náy, anh ta và ba vừa gặp nhau sau hai mươi năm xa cách, sao có thể làm cho mối quan hệ với ba trở nên khó xử vì cô chứ?

Dù sao cô đã quen chơi bời, hoang dã, cô ta nghĩ hay là mình chống lại Kiều Trạm Đông!

Hạ Thanh Ninh kéo tay Trần Tín, ánh mắt mong chờ nhìn anh ta, Trần Tín nhìn cô một cái không nói gì.

Sắc mặt của Trần An cũng có chút khó coi, có thể từ chối lời cầu hôn, nhưng lại không cho người ta vào cửa đã đuổi người đi, đúng là quá đáng!

Trần An nhớ tới chuyện ăn cơm chung lần trước, ba ồn ào muốn anh ta ly hôn với Khúc Thi Văn, anh ta biết ba làm bạn bên cạnh đại đế nhiều năm như vậy nên nhìn thấy nhiều người ba phải nịnh nọt, nhiều người nịnh nọt ông ta nên trong lòng cũng kiêu ngạo hơn, bỗng nhiên Kiều Trạm Đông lại đối xử lạnh nhạt với ông ta như vậy, ba chắc chắn không chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!