CHƯƠNG 30: TÔI GẢ! TÔI KHÔNG ĐI NỮA
Tống Vĩnh Nhi vô tình liếc qua.
Tủ quần áo chứa đầy những chiếc váy màu xanh lam cùng tông màu, từ trái sang phải là những màu từ nhạt đến đậm theo mức độ tăng dần, màu đầu tiên là màu lam huynh quang nhạt, sau đó đến hồng lam, màu xanh lam, màu lam sẫm, xanh lục bảo, màu xanh đen.
Nhìn qua cũng không dưới một trăm bộ.
Cô mỗi ngày mặc một bộ váy khác nhau, đủ cô mặc trong cả mùa hè rồi!
Nhớ đến anh chưa từng để tâm đến tiền, nhớ đến bàn làm việc của anh, nhớ đến Tử Vi Cung của anh thật ra vượt qua sức tưởng tượng của cô.
Tống Vĩnh Nhi cảnh giác nhìn Điền Thi Thi: “Lăng Ngạo rốt cuộc làm nghề gì?”
Một người bị bỏ rơi, sao lại có tài lực lớn như vậy?
Trên mặt của Điền Thi Thi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Cô Tống nếu cảm thấy tò mò, có thể đích thân đi tìm hiểu thử. Trên người cậu tư có bao nhiêu bí mật, cô Tống nếu như có duyên, tự nhiên sẽ tìm thấy được một vài chuyện.”
Tống Vĩnh Nhi mở ngăn kéo bên dưới ra, đều đầy ắp giống như tủ trên, cũng được sắp xếp từ nhạt đến đậm, toàn là giày màu lam.
Một cái tủ khác cũng giống như vậy đều là túi xách.
Cô lùi lại một bước, cơ thể không đủ chủ ngả người trên chiếc giường tròn cỡ lớn, chân đặt trên thảm, người thì trên giường, ánh mắt của cô đều được bao trùm bởi các màu sắc xanh lam khác nhau.
So với một tuần trước cô ở đây, cô có chút không thích ứng kịp!
“Chú ấy thật rảnh!”
Tống Vĩnh Nhi đau đầu!
Cô muốn về nhà, thế nhưng anh vì muốn giữ cô ở lại mà tốn nhiều tâm tư như vậy!
Ngẩng đầu nhìn Điền Thi Thi, cô đáng thương chìa tay ra: “Có thể cho tôi mượn điện thoại một lát được không?”
Trong lòng đã làm tốt công tác chuẩn bị khi đối phương từ chối.
Nhưng không ngờ, Điền Thi Thi lại mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên có thể!”
Tống Vĩnh Nhi cũng mỉm cười.
Một nụ cười rất chân thành rất đơn thuần, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích: “Thật sự có thể sao, cảm ơn!”
Điền Thi Thi rút điện thoại từ trong túi áo đưa cho cô, lại nói: “Có điều, trước khi cô Tống gọi điện cho người nhà đến đón, có thể nghe tôi kể một câu chuyện không?”
“Hả?”
“Ông chủ trời sinh phong lưu, đã lấy mấy người vợ, sau khi sinh con trai thì đều chết hết, không ai có thể sống lâu được. Vợ nhỏ Lý Nhu bây giờ, cũng lấy về được mấy năm nay nhưng không có con.”
Ánh mắt của Tống Vĩnh Nhi lúc sáng lúc tối nói: “Tôi, ngược lại cũng có nghe chuyện bác khắc vợ, chỉ là bình thường không dám nói.”
Điền Thi Thi cười: “Các cậu chủ đấu đá lẫn nhau, cậu tư tuổi tác nhỏ nhất, cũng trở thành người hi sinh nhiều nhất. Bất luận là năm 6 tuổi rơi xuống nước, nhặt lại sự sống trong cái chết vẫn là vụ tại nạn ngoài ý muốn năm cậu ấy 17 tuổi khiến hai chân bị liệt, những chuyện này đều là kiệt tác của mấy cậu chủ kia.”
“Cái gì?”
Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc đứng bật dậy, cô chỉ nghe nói tranh đấu trong nhà hào môn rất khốc liệt, nhưng chưa từng nghĩ lại tàn nhẫn như vậy. Ra tay với một đứa bé còn nhỏ như vậy, còn là em trai ruột của mình, quả thật độc ác mà!
“Mẹ của cậu tư không biết bơi, nhưng vì cứu cậu ấy mà đã nhảy xuống, cố gắng đẩy cậu ấy vào bờ thì bà ấy đã mất sức rồi bị sóng đánh đi!”
Điền Thi Thi có chút cảm khái nói: “Cô Tống, cô có thể tưởng tượng không, một đứa bé 6 tuổi sau khi rơi xuống nước thì khóc gọi mẹ, không dễ gì thấy mẹ đến cứu mình, bản thân được đẩy vào bờ, chưa kịp vui mừng thì mẹ đã thay thế cậu bị sóng biển cuốn đi mất rồi.”
Tống Vĩnh Nhi không nói gì.
Cô không dám nghĩ đến Lăng Ngạo của lúc đó, trong lòng tràn đầy sợ hãi!
“Tất cả mọi người đều tưởng cậu tư bị câm, ông chủ mời mấy bác sĩ nổi tiếng đến cũng không chữa được cho cậu ấy. Nhiều năm như vậy rồi, một cậu nhóc đã trở thành thiếu niên, đang trong quá trình trưởng thành, nhưng cậu ấy không hề mở miệng, tất cả mọi người chưa từng nghe được giọng của cậu ấy, bây giờ tiếng lúc cậu ấy dậy thì, âm thanh đáng được cất giữ nhất cũng chưa từng nghe thấy.”
Điền Thi Thi nói đến đây thì nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Lần đầu chúng tôi nghe thấy cậu tư mở miệng nói chuyện, là lúc nửa đêm khi cậu ấy gặp ác mộng, vừa khóc lóc vừa kêu cứu mạng, còn gọi mẹ nữa. Cũng chính lúc đó, tôi, Trần An và Trần Tín mới biết, cậu tư thật ra có thể nói chuyện, chỉ là chúng tôi giúp cậu ấy giữ bí mật.”
Tống Vĩnh Nhi hít thở sâu, mũi cũng hơi cay.
Hình tượng sói xám của Lăng Ngạo trong lòng cô trong chớp mắt biến thành thỏ trắng ngây thơ, yếu ớt.
Điền Thi Thi lại nói: “Cậu tư dần dần lớn lên thì rất ít mơ thấy ác mộng nữa, cũng ít ở trong mơ mở miệng nói chuyện nữa. Cứ thể cho đến một tuần trước, cậu ấy ở trên đường cao tốc gặp được cô, lúc đó mới mở miệng lần nữa, chúng tôi cũng mới được nghe lại âm thanh đó, vừa xa lạ, vừa trân quý.”
Tống Vĩnh Nhi cau mày, có chút bất an cầm điện thoại, cắn môi nói: “Nói với tôi những chuyện này để làm gì?”
“Lúc trưa, lần đầu tiên tôi thấy cậu tư chờ đợi một người cùng dùng bữa với cậu ấy trước bàn ăn như vậy. Cậu ấy trước đây, hoặc giải quyết bữa ăn một cách vội vàng ở bàn làm việc, hoặc đơn giản ăn trên xe lăn. Hôm nay, cậu tư lại ngồi ở bàn ăn, ăn rất lâu rất lâu.”
“Chị Thi~”
“Cô Tống, tôi xin cô, coi như làm một cuộc giao dịch cũng được, ở lại bên cạnh cậu tư đi. Tuần trước khi cô ở đây, không phải đã đồng ý liên hôn rồi sao? Lễ đính hôn chưa có làm nhưng toàn thành phố ai mà không biết cậu chủ tàn tật của nhà họ Lăng muốn lấy thiên kim của nhà họ Tống chứ? Cô bây giờ muốn hủy hôn, trong thế giới của cậu tư không dễ gì có chút ít ánh sáng cũng sẽ biến mất! Lúc bàn chuyện cưới gả, không có ai ép nhà họ Tống, ép cô cả, cô đã dồng ý, giờ lại hối hận, cậu tư vốn dĩ đã là trò cười trong mắt kẻ khác, sau này, cậu ấy làm sao có thể ra ngoài đây?”
“Tôi,”
“Cô Tống, về ký kết ngầm của cuộc hôn nhân này, cô và cậu tư không phải đã bàn xong rồi sao? Nếu đã như vậy, cô còn sợ cái gì? Sợ một người hai chân tàn tật sẽ cướp đi sự trong trắng của cô hay sợ cậu tư sẽ ích kỷ giữ cô cả đời không buông? Cô Tống, cậu tư tính tình vốn lương thiện, cậu ấy không phải người như vậy!”
“Tôi,”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!