Ánh mắt của Tống Vĩnh Nhi trong trẻo như thủy tinh, gương mắt nhỏ nhắn tinh tế như đứa trẻ mới sinh, còn kiều diễm hơn cả hoa mùa xuân.
Dáng vẻ này khiến Bạch Ly Mạt say lòng.
Mắt nhìn chằm chằm anh, đợi cô, chính vì trong lòng cô có thể nói ra lời anh muốn nghe.
Tống Vĩnh Nhi dường như đang suy nghĩ, lại nói: “Tôi dựa vào đâu mà tin anh là chồng của tôi chứ?”
Một câu nói này, dường như khiến Bạch Ly Mạt cực kỳ vui mừng.
Nếu không phải đã quên, cô sao lại nói ra lời như vậy?
Bạch Ly Mạt từ trong tủ nhỏ lấy ra sổ đăng ký kết hôn đã chuẩn bị sẵn, cho cô xem: “Tống Chí Bảo, Bạch Ly Mạt, kết hôn từ 3 năm trước. Em xem, thời gian đều là trước đây.”
“Giấy đăng ký kết hôn đâu?”
“Có một lần chúng ta cãi nhau, là tôi không tốt, chọc em giận, xé mất rồi!”
“Vậy tôi tại sao cái gì cũng không nhớ?”
“Hai hôm trước em bị tai nạn xe, vừa mới xuất viện! Bác sĩ nói đầu bị chấn thương, có thể sẽ để lại một số di chứng.”
Tống Vĩnh Nhi mặc kệ hỏi cái gì, người đàn ông này đều trả lời lưu loát.
Giống như chờ đợi tôi hỏi như thế hay sao đó.
Tống Vĩnh Nhi nhíu mày, rất nghiêm túc nhìn anh ta, trong ánh mắt toát ra sự đánh giá và thăm dò rõ ràng, mà ánh mắt như thế, rõ ràng là đang nhìn người xa lạ.
Đôi môi đỏ mọng mím lại, cô lại chau mày nói: “Tôi có người nhà không, tôi muốn xem thử.”
“Có. Chúng ta có một đứa con, em đợi chút!” Anh ta khẽ mỉm cười, khi đứng dậy nhân lúc cô không phòng bị mà hôn lên trán cô. Ngoảnh đầu cất tiếng với cung nữ bên ngoài cửa: “Dẫn đại hoàng tôn đến đây!”
Anh ta là người kết hôn sớm nhất trong số các hoàng tử, đại hoàng tôn là con trai của anh ta với đại hoàng tử phi, hôm nay ba tuổi rồi.
Trong lòng Bạch Ly Mạt đã nghĩ xong rồi, muốn con trai lớn ký gửi dưới tên của Tống Vĩnh Nhi, để cô trở thành mẹ của đại hoàng tôn của Mạc Ly Quốc, tương lai còn phải thanh trừ mấy người phụ nữ hay nháo loạn kia ra ngoài, nhân lúc con trai mới 3 tuổi, còn rất nhỏ, cũng mau chóng phế đại hoàng tử phi, cho cô ta một khoản tiền đưa cô ta ra nước ngoài ra xong!
Tống Vĩnh Nhi ôm chăn, phát hiện trên cổ tay quấn băng gạc trắng, cô nhìn rồi lại nhìn, bộ dạng suy nghĩ trăm điều mà không thông trông rất đáng yêu, lanh lợi, dường như khiến trái tim của Bạch Ly Mạt đều là vị đường.
Rất nhanh, cung nữ hơi lớn tuổi bế một cậu bé rất đáng yêu đi vào.
Cậu bé có đôi mắt màu xanh lục lam đặc trưng của hoàng thất Mạc Ly Quốc, kiều mị mà trong vắt.
Tống Vĩnh Nhi nhìn cậu bé, một gương mặt xa lạ.
Đứa trẻ chìa tay về phía Bạch Ly Mạt, Bạch Ly Mạt cũng cưng chiều bế cậu bé lên, chỉ vào Tống Vĩnh Nhi, hỏi cậu bé: “Đây là người phụ nữ của phụ vương, con gọi cô ấy là gì?”
Trong hoàng cung cấp bậc sâm nghiêm, đồng thời làm hoàng tử tôn được sủng ái, thì càng phải chịu loại ảnh hưởng và giáo dục ngầm này.
Giọng nói non nớt vang lên: “Mẫu phi!”
Bạch Ly Mạt mỉm cười, hôn lên gò má của cậu bé, lại bế về phía Tống Vĩnh Nhi: “Bảo bảo của chúng ta!”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Cô nhìn quyển sổ đăng ký kết hôn, lại nhìn đứa trẻ, cắn môi nói với anh ta: “Tôi, rất nhiều chuyện đều không nhớ nữa, càng nghĩ càng đau đầu. Anh nói, tôi cũng không biết thật giả, nhưng nếu như là thật, tôi sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của một người mẹ và người vợ. Nhưng, anh có thể cho tôi ít thời gian không.”
“Ừm!” Bạch Ly Mạt gật đầu liên tục.
Anh để đứa trẻ trong tay lên giường, nói với đứa trẻ: “Đi hôn mẫu phi đi.”
Đứa trẻ rất nghe lời của Bạch Ly Mạt, thậm chí có thể nói là lấy lòng, sau khi nhận lệnh thì trực tiếp bò đến chỗ Tống Vĩnh Nhi, hôn lên gò má của Tống Vĩnh Nhi, lại mỉm cười với cô, ngọt ngào nói: “Mẫu phi! Xinh đẹp!”
Thật ra, đứa trẻ này chỉ biết nói hai câu tiếng Ninh Quốc này.
Một là ‘mẫu phi’, một là ‘xinh đẹp’.
Đây đều là hôm nay khi Bạch Ly Mạt túc trực ở ngoài cửa dạy cho cậu bé.
Phụ vương nói rồi, lát nữa người bên trong tỉnh lại, mặc kệ phụ vương hỏi cái gì, đứa trẻ nghe không hiểu, cũng chỉ có thể nói hai từ này, phát âm phải chuẩn.
Tống Vĩnh Nhi lập tức mỉm cười, giơ tay sờ má hồng nhuận của đứa trẻ, nói: “Cảm ơn!”
“Có đói hay không?” Bạch Ly Mạt nhanh chóng lại bế đứa bé lên, kêu cung nữ dẫn xuống.
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh ta, có hơi bối rối gật đầu.
Anh ta tràn đầy vui mừng phân phó với bên ngoài: “Đưa đồ ăn vào!”
Khi chuẩn bị đỡ cô xuống giường, anh ta đích thân giúp cô xỏ dép, nhìn chiếc nhẫn cưới có gắn đá sapphire trên tay trái của cô, ánh mắt của anh hơi tối lại, từ trong túi lấy ra một hộp nhẫn màu hồng, mở ra: “Em xem, anh mua chiếc nhẫn đá ruby khác cho em rồi, em có muốn đeo không?”
Động tác xuống giường của Tống Vĩnh Nhi khựng lại, mắt nhìn viên đá ruby sáng loáng đó, chói mắt mà yêu dị, cảm giác nhiệt tình như lửa.
Cô lập tức mỉm cười.
Hai ngón tay nhỏ trắng muốt để dưới cằm, ngước đôi mắt long lanh như nước có hơi ngại ngùng nhìn anh: “Cho tôi sao?”
“Đương nhiên, em là vợ tôi, không cho em thì cho ai?”
Giọng nói của anh ta rất dịu dàng, cộng thêm dung mạo tuấn lãng, thật ra rất dễ mê hoặc tâm trí của phụ nữ.
Tống Vĩnh Nhi nhìn chiếc nhẫn đá sapphire của mình, không nói hai lời liền tháo xuống!
Cô lấy chiếc nhẫn đá ruby vào, để chiếc nhẫn đá sapphire vào trong hộp nhẫn màu hồng phấn, sau đó đeo chiếc nhẫn đá ruby vào!
Thuận tay vứt chiếc hộp màu hồng đi!
Cô cũng không nhìn rốt cuộc ném đi đâu, hình như lăn xuống gầm giường rồi?
Nhưng, động tác vứt đi này rõ ràng khiến Bạch Ly Mạt rất vui, anh ta cảm thấy trái tim nóng rực trong lồng ngực tươi mới đầy sức sống giống như viên đá trên tay cô!
Đeo chiếc nhẫn đá ruby, cô khẽ mỉm cười, giơ bàn tay nhỏ ra trước mặt anh, nói: “Đẹp không?”
Bạch Ly Mạt mím môi kích động không thôi, đột nhiên xoay người hít thở sâu hai lần!
Anh thật sự vui mừng muốn hôn cô, nhưng lại sợ mình dọa cô sợ!
Cố gắng ổn định lại tâm trạng, anh xoay người nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Đẹp! Chí Bảo đeo cái gì cũng đẹp!”
“Ừm! Tôi cũng cảm thấy như vậy!”
“Ha ha ha!”
“Đi thôi, ăn cơm, tôi cũng đói rồi!”