Mạc Ly Quốc và Ninh Quốc đều theo chế độ quân chủ lập hiến.
Tuy nhiên luật lệ của chế độ này lại vô cùng nghiêm ngặt, Tống Vĩnh Nhi nói chuyện với Đại hoàng tử phi như vậy là vô lễ, là tội đại bất kính phải chết.
Mặc dù Đại hoàng tử phi nghe không hiểu ngôn ngữ trong miệng cô nhưng qua thái độ và giọng điệu kia thì ai cũng có thể suy đoán ra mấy phần.
Trong mắt Đại hoàng tử phi đã có tức giận, cô ta lạnh lùng xoay người lại nói: “Đem tên nô lệ này xuống, nhổ đầu lưỡi của cô ta! Chém đứt tay của cô ta cho tôi!”
Bạch Ly Mạt cau mày lại, bên ngoài màn đã có hai tên cung bộc đi đến mang theo vẻ mặt độc ác đi về phía Tống Vĩnh Nhi càng ngày càng gần!
Tống Vĩnh Nhi nghe không hiểu Đại hoàng tử phi nói gì nhưng cũng đoán được có lẽ cô ta muốn trừng phạt cô.
Phải làm sao bây giờ?
Nếu bây giờ không phải đang nằm mơ vậy thì cô nhất định đã bị bắt đi, còn ở trong hoàng cung của Mạc Ly Quốc nữa!
Nhìn thấy Bạch Ly Mạt ngồi im bên cạnh, cô bỗng nhiên nửa quỳ nửa ngồi bò qua trên giường quý phi, tay nhỏ trắng nõn nắm lấy cánh tay của anh ta thật chặt, chân tay luống cuống khẩn cầu: “Anh ơi ~! Anh giúp tôi đi, mau cứu tôi, tôi rất sợ!”
Đôi mắt to như hạt châu mê mang sắp khóc, gương mặt phấn nộn đáng yêu kia nhìn thế nào cũng vẫn làm cho người ta phải đau lòng.
Mỗi lần cô làm ra dáng vẻ như vậy đều chọc cho Lăng Ngạo không nhịn được phải ôm cô vào lòng hôn thật sâu.
Mà Bạch Ly Mạt thấy cô thân cận với mình như vậy bên khóe miệng liền tràn ra gợn sóng vô tận, lúc hai tên cung bộc tiến lên chuẩn bị bắt Tống Vĩnh Nhi đi thì anh ta lập tức dùng ngôn ngữ Mạc Ly Quốc nói với bọn họ: “Đây là người phụ nữ của tôi nên ngoại trừ tôi ra thì không có người nào được phép động đến cô ấy!”
“Rõ!”
“Rõ!”
Hai tên cung bộc kinh ngạc một chút, vội vàng lui xuống.
Đại hoàng tử phi tức giận kháng nghị: “Điện hạ! Cô ta phạm thượng, cũng chỉ là một đứa nô lệ thôi mà!”
“Nhiều năm như vậy tất cả phụ nữ bên cạnh tôi cô muốn đánh muốn giết như thế nào tất cả đều do cô làm chủ, ân sủng của tôi đối với cô đã đầy đủ khoan hậu rồi nhưng cô gái này có tác dụng cực lớn đối với tôi, quy củ thế nào tôi sẽ tự dạy cô ấy không cần đến cô phải phí tâm!”
Mắt Bạch Ly Mạt nhìn chằm chằm vào cô ta gằn ra từng câu từng chữ sau đó không để ý tới vẻ mặt tái nhợt không dám tin của cô ta đã tự tay bưng bát tổ yến kia lên đưa đến trước mặt Tống Vĩnh Nhi, dùng tiếng Ninh Quốc mà chỉ có Tống Vĩnh Nhi nghe hiểu được nói: “Có đói bụng không? Muốn ăn gì không? Không có độc, cũng không có bất kỳ thuốc gì đâu, tôi cam đoan với cô đấy.”
Anh ta nói rõ tất cả với cô bởi vì anh ta đã nhìn ra cô là một cô nhóc thông minh!
Tống Vĩnh Nhi bĩu môi đưa mắt dò xét người phụ nữ kia sau đó lại nhìn anh ta một chút rồi mới bưng tổ yến lên hai ba miếng rất không có quy củ đã ăn xong.
“Ha ha ha…!”
Bạch Ly Mạt chưa bao giờ thấy qua người phụ nữ nào dám càn rỡ ở trước mặt anh ta như thế nên nhất thời tâm tình tốt ghê gớm, anh ta chỉ chỉ quần áo trên bàn trà cách đó không xa, nói: “Kia là chuẩn bị cho cô, bên phải có toilet riêng, bên ngoài là phòng làm việc của tôi, cô ở đây muốn làm cái gì cũng được, nếu như khó chịu quá thì cứ nói cho tôi biết tôi sẽ dẫn cô ra sân bên ngoài phòng làm việc phơi nắng mặt trời và xem hoa cỏ nhưng cô không thể tự đi ra khỏi căn phòng này một mình được, bất kể muốn làm gì thì đều phải báo trước cho tôi, rõ chưa?”
Anh ta tin rằng cô là một cô gái thông minh nên đã đem quy tắc nói rõ với cô trước thì cô chắc chắn sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tống Vĩnh Nhi cũng đang tính toán ở trong lòng một phen, trước mắt xem ra về nước là không thể nào rồi nhưng nếu như có thể liên hệ được với Tam hoàng tử thì cô có thể nhờ Bạch Ly Thu giúp mình chạy trốn.
Dù sao cô cũng là chị dâu của Bạch Ly Thu cơ mà!
Gật gật đầu xong cô lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tôi sẽ nghe lời nhưng trước hết anh có thể nói cho tôi biết nơi này là Hoàng cung của Mạc Ly Quốc đúng không?”
Giọng nói của cô nghe cực kỳ tốt giống như kẹo đường bảy sắc cầu vồng vậy, cho dù không nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vô song kia mà chỉ nghe giọng nói thôi cũng đã làm cho người ta say đắm rồi.
Bạch Ly Mạt nhìn chằm chằm vào cô, gật đầu: “Ừm.”
Tống Vĩnh Nhi nắm chắc tâm lý, nghĩ kỹ trước hết cứ ăn uống bảo toàn mình đã sau đó mới nghĩ cách liên hệ với ông chú, liên hệ với Bạch Ly Thu sau hơn nữa ông chú nhà cô không có gì không biết, bộ não thông minh như quỷ vậy nên nhất định có thể đoán ra được cô bị ai bắt đi, nếu cô đã không có cách nào chạy thoát được thì cũng muốn bình an ở đây chờ ông chú tới cứu cô!
Ông chú yêu cô như vậy nên sẽ không mặc kệ cô đâu!
Đừng nói là cách một đất nước mà cho dù có cách mười vạn cái Địa Cầu thì anh cũng nhất định sẽ ngồi phi thuyền vũ trụ tới cứu cô!
Cô chính là tin tưởng vào Lăng Ngạo như vậy!
Bạch Ly Thu nhìn dáng vẻ tính toán tỉ mỉ của cô không nhịn được trong lòng khẽ động liền đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, ôn nhu hỏi: “Không bằng, theo tôi, được chứ?”
Hai mắt Tống Vĩnh Nhi nhìn vào Đại hoàng tử phi sau đó lặng lẽ rút tay mình ra, nói: “Quên đi! Phụ nữ của anh quá nhiều nên nói không chừng ngày nào tôi chết đi rồi cũng không biết là chết như thế nào đâu!”
“Ha ha ha, cô cũng là một đứa bé lanh lợi, luận tâm cơ nếu như cô thật sự muốn thì chưa chắc các cô ấy đã là đối thủ của cô ấy chứ.”
“Nhưng tôi không muốn phí tâm cơ như thế, tôi không thích đàn ông đã có vợ! Nhất là lại có rất nhiều vợ như anh!”
Nghe vậy, Bạch Ly Mạt lấy làm kinh hãi: “Cô muốn độc chiếm tôi à?”
Tống Vĩnh Nhi thật sự là bó tay rồi.
Cô nói muốn độc chiếm anh ta lúc nào chứ?
Linh cơ khẽ động, cô bỗng nhiên nói: “Anh có em trai chưa kết hôn không, nếu có thì anh có thể để tôi ra mắt với em trai anh cũng được, nói không chừng tôi có thể gả cho em trai anh đấy?”
“Nói hươu nói vượn!” Sau khi Bạch Ly Mạt thốt ra xong dường như nhớ ra cái gì đó nên giống như có điều suy nghĩ nhìn cô: “Thảo nào, tôi suýt chút nữa đã quên mất luật hôn nhân ở Ninh Quốc là chế độ một vợ một chồng, cho dù là hoàng thất cũng đều như thế, Ninh Quốc còn có tội thông dâm nữa nên khó trách cô lại không thể tiếp nhận như vậy.”
Tống Vĩnh Nhi nghiêng mắt nhìn vào Đại hoàng tử phi ở bên cạnh dùng tiếng nước T nói với cô ta: “Tôi không có hứng thú với người đàn ông này của cô và tôi cũng không phải phụ nữ của anh ta nên cô không cần đối xử với tôi giống như kẻ địch như thế. Tôi chỉ tạm ở lại đây thôi nên cô đừng độc tôi, đừng hại tôi, đừng chọc tôi và cũng đừng coi tôi thành kẻ địch giả tưởng nữa!”