Lăng Ngạo nghe thấy lời nói của cô, giống như đang suy nghĩ, gật đầu hỏi: “Vậy, anh kêu bọn họ rút hết nhé?”
Tống Vĩnh Nhi sững sờ một lúc, mơ hồ nhìn anh hai giây, từ trong ánh mắt của anh có thể nhìn ra sự trêu trọc, cô khẽ cười vỗ vào ngực anh: “Đáng ghét! Trêu trọc em!”
“Hahaha!” Anh cũng cười vô cùng vui vẻ: “Cho nên nói phụ nữ trên miệng đều nói không cần không cần, nhưng trong lòng lại vô cùng muốn!”
“Anh còn nói!” Tống Vĩnh Nhi quay người đi, không thèm quan tâm đến anh nữa!
Dù sao tự anh cũng có thể di chuyển chiếc xe lăn.
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xa của cô và bật cười, tức giận rồi sao? Nhưng không sao, cô Tống mà anh yêu chính là người thích dỗ dành nhất trong thiên hạ, những gì mẹ nói chính là những lời chí lý nhất.
Đột nhiên nhìn lại, xuyên qua cửa kính trong suốt giống như pha lê, anh nhìn thấy một chiếc xe bán tải với hai hộp đen rất lớn, sau đó là một chiếc xe đạo cụ và đồ trang trí của công ty tổ chức hôn lễ đi đến.
Khẽ cau mày, chiếc xe kia hình như không phải là xe của công ty tổ chức tiệc cưới.
Anh di chuyển đến đầu giường, bấm chuông, căn dặn Trần An: “Tất cả xe và nhân viên đi vào hậu cung đều phải kiểm tra một cách cẩn thận.”
“Biết rồi, cậu Tư.”
Căn dặn xong, lúc anh đi về phía phòng sách không nhịn được liền bật cười. Nhìn đi, cô vợ nhỏ của anh đúng là cứng miệng nhưng lại mềm lòng, rõ ràng tự mình chủ động chạy, bây giờ còn đứng ở phòng sách đợi anh.
Khuôn mặt Tống Vĩnh Nhi đỏ ửng, bị anh nhìn chằm chằm ngại ngùng nói: “Anh cười cái gì! Không được cười!”
“Ừ, anh không cười nữa.”
Lập tức làm ra bộ mặt nghiêm chỉnh, anh rất cho cô mặt mũi đưa ta về phía cô, cô cũng mỉm cười bước về phía trước cầm lấy, mượn động tác tay của anh nhanh chóng bước lên trước vòng qua phía sau anh, đẩy anh về phía trước.
Sau khi dùng bữa sáng như thường lệ, chuông cửa của Tử Vi Cung vang lên.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, sao lại có khách đến Tử Vi Cung chứ?
Nghê Chiến lại cười vô hại: “Đi xem xem có phải là chuyển phát nhanh không, hôm nay có một đơn chuyển phát nhanh quan trọng. Là phó thị trưởng đích thân giao tới.”
Một câu nói đã thành công chuyển ánh mắt của mọi người lên người Nghê Chiến, sau khi Trần Tín hỏi rõ người đến, mở cửa, ánh mắt lại chuyển về phía cửa.
Người đàn ông kia hai tay cầm một chiếc hộp, khẽ mỉm cười, trông mặt mũi thì hiền lành, nhưng trên thực tế lại là một kẻ gian xảo, sau khi nhìn chằm chằm vào Trần Tín, chỉ nói: “Tôi phải đích thân giao đến tay cậu Nghê.”
Nghê Chiến đi qua, nhận lấy, cũng không cho ông ta bước vào cửa, vẫy tay: “Được rồi, ông quay về đi!”
Người đàn ông kia nở nụ cười nịnh hót: “Haha, được, được, nhưng cậu Nghê có thời gian không, tôi muốn mời cậu một bữa.”
“Không rảnh, tạm biệt!”
Ầm!
Cánh cửa đóng lại, cũng đè nặng vào trái tim bé nhỏ mong manh của vị phó thị trưởng bên ngoài cửa.
Nghê Chiến đi đến trước sofa, dưới ánh mắt tò mò của mọi người trực tiếp đưa thứ đồ kia cho Lăng Ngạo, còn nói: “Thiên lí chi ngoại, lời chúc phúc của mẹ, chúc hai người hạnh phúc!”
“Hả!” Tống Vĩnh Nhi che miệng, trong lòng vui mừng cho Lăng Ngạo.
Phu nhân Nguyệt Nha vẫn luôn nhớ đến con trai của mình, giống như Lăng Ngạo vẫn luôn quan tâm đến tất cả tin tức của phu nhân Nguyệt Nha vậy!
“Chú à! Mau mở ra xem xem! Có phải là đồng hồ không, hoặc là bút máy, hoặc là một món quà lưu niệm đầy ý nghĩa nào đó, tặng cho anh?”
“Đúng vậy, cậu Tư, chúng tôi đều rất tò mò, cậu mau mở ra xem xem!”
Ánh đèn rực rỡ, hương thơm bay bổng, còn có một đám anh chị em và người yêu đang quan tâm mình, trái tim giống như tảng băng ngàn năm của Lăng Ngạo đang dần dần cảm thấy ấm áp, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng nhiều, sự u buồn trong mắt cũng dần dần tiêu tan.
Khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng giống như muốn tràn nước ra.
Đầu ngón tay tròn trịa sạch sẽ nhẹ nhàng sờ vào chiếc hộp, mở ra, lấy ra một tấm thiệp nhỏ viết tay màu hồng và một chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh nhạt.
Tất cả mọi người đều xúm lại, nhìn thấy trên tấm thiếp nhỏ có một dòng chữ viết tay rất rõ ràng và đẹp: “Chúc mừng hạnh phúc, mong hai con vợ chồng luôn luôn tôn trọng nhau, luôn luôn hòa thuận.”
Một câu ngắn gọn, đơn giản, không nói chúc mừng ai, cũng không ký tên.
Nhưng nhìn nét chữ nhẹ nhàng và khí chất như vậy, Lăng Ngạo biết đó là do mẹ anh viết.
Lông mi anh có chút ướt, anh trực tiếp cất tấm thiệp vào trong túi, sau đó lại sờ lên chiếc hộp hình chữ nhật, lúc mở ra, Tống Vĩnh Nhi là người ở gần anh nhất, nhìn rõ đầu ngón tay của anh dùng rất nhiều lực, giống như muốn bóp nát chiếc hộp. Hơn nữa trước đó cổ tay của anh có hơi run, dường như anh đang cố gắng hết sức để khống chế sự run rẩy của mình.
Căng thẳng đến run rẩy để lộ ra cảm xúc của anh, khiến Tống Vĩnh Nhi vô cùng đau lòng cho anh.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, cô khẽ cười: “Chúng ta cùng nhau mở!”
Anh liếc nhìn cô mộ cái, khóe miệng cứng đờ trở nên dịu dàng, dựa vào sức ạnh từ bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô, mở chiếc hộp ra.
“Wow! Thật đẹp!”
Không chỉ Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc, ngay cả đám người Thanh Ninh, Cố Duyên cũng đều kinh ngạc.
Trong chiếc hộp là một đôi nhẫn.
Nghê Chiến giải thích: “Cặp nhẫn này không giống với kiểu dáng bình thường, nó giống như cầu vòng tầng tầng lớp lớp, một số sợi mảnh được xếp chồng lên nhau, phân biệt để đính kim cương và ngọc bích, một sợi gắn kim cương, sau đó là ngọc bích, sau đó lại là kim cương, cứ như vậy, vây xung quanh một viên ngọc bích to nhất ở giữa. Tất cả có 99 viên kim cương, 101 viên ngọc bích, viên ngọc bích ở giữa là 5,20 carat.”