Con ngươi đen nhìn chằm chằm ảnh đại diện trăng lưỡi liềm đột nhiên xuất hiện, không nỡ chớp mắt lấy một cái.
Đó là ảnh đại diện của mẹ.
Vì tên mụ của mẹ là Nguyệt Nha, nên bà đã lấy hình mặt trăng lưỡi liềm làm ảnh đại diện của mình.
Lăng Ngạo đột nhiên im lặng, ngay lập tức lại trở nên kích động, dùng sức túm lấy cánh tay của Nghê Chiến nói: “Cậu nói với bà ấy! Nói tôi có nghe thấy lời của bà ấy! Cậu nói với bà ấy, tôi có nghe lời nói của bà ấy!”
Bởi vì nghe lời của mẹ, cho nên mới hiểu điều quan trọng nhất khi yêu một người chính là chân thành, tất cả tâm cơ công sức cũng không bằng sự chân thành và thẳng thắn. Anh đã hiểu cái đạo lý này, mới hiểu được phải yêu Tống Vĩnh Nhi như thế nào thì tốt hơn.
Cánh tay của Nghê Chiến sắp bị anh bẻ gãy rồi.
Khuôn mặt tuấn lãng nhăn lại, anh ta giơ tay quấn băng gạc lên nói: “Được rồi được rồi! Em sẽ nói với cô! Nhưng mà bây giờ chúng ta đang bàn chuyện Lăng Vân, đột nhiên chen vào một câu như vậy thật sự có ổn không?”
“Đồ ngốc! Cậu không biết nói riêng với bà ấy à!”
“Em…được!”
Nghê Chiến tạm thời bấm vào màn hình trò chuyện riêng tư với Nghê Tịch Nguyệt trên điện thoại di động, nói với bà một câu: “Có người đàn ông điên cuồng nào đó đang siết chặt lấy cánh tay của cháu, bảo cháu nói với cô một câu: Anh ấy có nghe lời cô nói. Cô mau nói với anh ấy, nói cô biết rồi đi, nếu không cánh tay của cháu bị phế mất!”
Sau khi gửi đi, chưa đến mười mấy giây, đối phương đã trả lời: “Biết rồi (^-^).”
Nhìn khuôn mặt tươi cười dễ thương trên màn hình, trái tim Lăng Ngạo vừa ngứa ngáy, vừa ấm áp, vừa run rẩy. Anh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Nghê Chiến: “Phần mềm trò chuyện này của cậu, tải cho tôi một cái đi.”
“Anh không có á?” Nghê Chiến nhìn anh giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh.
Nhưng anh lại đột nhiên thu liễm tất cả nụ cười, thờ ơ nói một câu: “Có! Tôi nói đùa với cậu đó!”
Lúc này, Nghê Chiến mới đột nhiên ý thức ra mình nói sai rồi.
Con sói đội lốt cừu ở đối diện trước giờ luôn sống một cuộc sống đơn độc, bên cạnh chỉ có mấy người Trần An gần gũi với anh, anh căn bản không cần giao lưu với thế giới bên ngoài. Giống như loại chuyện kinh doanh công ty này, anh cũng chỉ coi nó đơn giản như học sinh hoàn thành bài tập về nhà do giáo viên giao, ra câu hỏi, anh sẽ giải đáp nó, chỉ như vậy mà thôi.
Có chút áy náy mà cười với Lăng Ngạo, Nghê Chiến nói: “Anh, em tải giúp anh một cái.”
Mặt Lăng Ngạo không chút biểu tình mà nói: “Đã nói là tôi có! Được rồi, không còn sớm nữa, cậu mau đi ngủ đi! Tôi cũng buồn ngủ rồi!”
Lăng Ngạo lăn chiếc xe lăn đi trước anh ta một bước, tự mình lăn về phía phòng ngủ, dáng vẻ cố chấp của anh thực sự khiến người ta đau lòng, Nghê Chiến nhìn mà đầu mũi chua chua, cuối cùng không nói gì cả, quay người đi ra ngoài.
Trên chiếc giường hình tròn to lớn.
Căn phòng ngủ được bao phủ bởi một vòng ánh sáng hài hòa và ấm áp, và bến đỗ hạnh phúc của anh chính là bóng dáng nhỏ bé nép mình trên giường kia.
Sau khi tìm được điện thoại di động của cô, Lăng Ngạo mới cầm lấy điện thoại của mình lên giường.
Mở của cô ra, anh tìm kiếm tất cả các phần mềm có chức năng liên lạc trong đó, phát hiện Messenger, trong đó có nhật ký trò chuyện của tiểu nha đầu với ba mẹ của cô, còn có nhóm bạn học cấp ba, nhóm bạn học cấp hai gì gì đó nữa.
Anh chợt nghĩ đến nhóm gia đình của Nghê Chiến, nghĩ chắc hẳn cũng là một phần mềm như vậy rồi.
Ghi nhớ logo, anh nhanh chóng tìm thấy nó trong cửa hàng ứng dụng trong di động của mình, sau đó tải xuống một cái.
Anh còn đặt một hình đại diện cho mình, đó là hình ảnh của một ngôi sao mà anh tạm thời tìm thấy.
Anh đột nhiên phát hiện cái này rất tiện lợi, bởi vì tài khoản chính là số điện thoại di động của anh, không lâu sau, tiểu nha đầu và Nghê Chiến, còn có bọn người Trần An đều nhận được lời mời kết bạn Messenger của Lăng Ngạo.
Bên dưới lầu—
Trần An đang làm các khoản mục thăm viếng của Tử Vi Cung tháng này, sau khi phát hiện lời mời kết bạn của Lăng Ngạo thì sững sờ, nhìn vợ đang sắp xếp thực đơn cho ngày mai, vừa định mở miệng thì điện thoại của Khúc Thi Văn cũng vang lên một tiếng, chị ta cầm lên xem, sững sờ.
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, trao đổi điện thoại di động cho nhau, sau đó đều mỉm cười.
Trước đây cậu tư chỉ biết dùng tin nhắn văn bản nguyên thuỷ nhất, nhưng bây giờ cũng biết dùng Messenger rồi, bên cạnh cậu tư càng lúc càng nhiều người, thật tốt.
Trong phòng của Trần Tín, Trần Tín vừa mới tắm xong, ngồi ở bên giường của mình thấp thỏm bất an, bởi vì Thanh Ninh cũng chui vào đó tắm rồi.
Nhìn vào chiếc vali to màu hồng trước tủ quần áo của anh, anh có một ảo giác ngọt ngào và dày vò: Hình như cô ở ì trong phòng của anh, không chịu rời đi rồi.
Chẳng mấy chốc, cô sấy khô mái tóc đỏ rực rồi bước ra, trên người không mặc gì cả, chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng như tuyết.
Trần Tín trừng to mắt: “Thanh Ninh, em, em quên mang quần áo vào trong rồi sao, anh tìm giúp em!”
Anh ta nhanh chóng đến bên chiếc vali của cô, định lục lọi tìm kiếm, nhưng Thanh Ninh lại chậm rãi mà bò lên giường, kêu anh một tiếng: “Này!”
Trần Tín khựng lại, quay người nhìn cô: “Sao thế?”
Cô nằm trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, mỉm cười với anh. Đột nhiên, cánh tay của cô hất một cái, chiếc khăn tắm màu trắng như tuyết trực tiếp bay ra khỏi chăn, ném trên đầu anh!
Mùi hương sữa tắm nhàn nhạt quyện với mùi cơ thể của một cô gái trẻ khiến Trần Tín nhất thời sững người.
Sau khi nhanh chóng kéo khăn tắm ra, vành tai anh ta lập tức đỏ bừng!
“Tiểu Tín Tín, mau qua đây ngủ đi! Phụ nữ cởi trần ngủ là tốt cho sức khoẻ nhất, anh không biết sao?”
“…Ờm.”
“Nếu anh không qua đây, vậy em qua đó kéo anh qua đây?”
“Không không!” Trần Tín nhìn thấy cô giơ cánh tay trắng nõn ra định kéo chăn, anh chỉ cảm thấy ngọn lửa bùng lên ở bụng dưới của mình rất dữ dội, anh không dám nhìn bộ dạng cô trần truồng đi xuống tìm mình, cái bức tranh đó quá đẹp, anh không dám nhìn: “Anh, đến đây.”
Anh chỉ đành miễn cưỡng đi tới, kéo lấy một góc của chăn, không dám nhìn, sau khi chui vào thì còn cách xa Thanh Ninh một chút.
Khi chuông điện thoại vang lên trên đầu giường, anh cầm lấy xem một cái, vậy mà lại là lời mời kết bạn Messenger của cậu tư!
Anh sững sờ một hồi, vội vàng kết bạn với cậu tư, ai ngờ, cái bắp chân trắng nõn đã vươn tới, trực tiếp vắt ngang eo anh.
Trần Tín nuốt nuốt nước bọt: “Thanh Ninh, chúng ta chỉ ngủ thôi, đừng quậy nữa.”
Thanh Ninh cũng mặc kệ anh, rất nhanh liền bò qua chui rúc cả người vào trong lòng anh: “Ừm, ngủ như vậy đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!