Lăng Dương đưa tiễn ông cụ về, kêu thư ký pha cho mình một ly cà phê đem vào.
Anh ta ngồi ở trước máy vi tính và tìm kiếm tất cả các kiểu quần áo của trẻ em dưới sự sở hữu của Húc Tâm, tuy nói là chúng được quyên tặng cho các trẻ em ở các vùng núi nghèo khó, nhưng nếu như kiểu dáng không được lựa chọn cẩn thận thì trông có vẻ như anh ta thiếu chân thành không?
Dù rằng anh ta đã giao nhiệm vụ cho bốn công xưởng của mình đẩy nhanh tiến độ làm việc, nhưng mình phải đặc biệt lựa chọn ra những bộ đồ cực kỳ đẹp để thêm vào chắc chắn kịp lúc.
Tuy nhiên anh ta chỉ mới xem được một lúc, thư ký vừa mới mang cà phê vào, anh ta còn chưa kịp uống ngụm nào thì đã nhận được thông báo từ phòng làm việc của chủ tịch của Lăng Vân Quốc Tế.
Sau khi đọc xong thông báo này, miệng của Lăng Dương mở thật to, cả người đều ngơ ngác.
Anh ta bị cắt chức tạm thời.
Có ý gì chứ?
Sau khi sửng sốt hai giây, lúc này anh ta mới gọi điện thoại qua cho Lăng Nguyễn.
Sau khi đối phương vừa mới nhận điện thoại thì liền lên tiếng: “A lô, có chuyện gì?”
Lúc này Lăng Dương hoảng loạn không thể nuốt trôi mà hét lên: “Ba, con bị tạm thời cách chức? Tại sao chứ? Hôm nay cũng không phải là ngày cá tháng tư mà?”
“Cho dù là ngày cá tháng tư thì ba cũng không có thời gian rảnh rỗi để lừa gạt con!” Lăng Nguyễn cũng rất bất đắc dĩ, lại chỉ có thể biến thành khẽ than thở một tiếng: “Thằng ba à, lúc nãy ba tự mình đi tìm con là đã cho con cơ hội rồi, là do chính con không trân trọng mà nhất định phải nói dối.”
Nghe vậy, bây giờ Lăng Dương mới hiểu được.
Anh ta vỗ trán một cái, chỉ cảm thấy ảo não không tưởng nổi.
“Ba hợp đồng mà con đã ký với cậu Nghê đối với Húc Tâm của chúng ta có sự hỗ trợ cực kỳ lớn, đó là do Nguyệt Nha phu nhân, người đã quyên góp quần áo cho trẻ em ở vùng núi nghèo khó! Tuy là nói sử dụng nhiều tiền, phải cần ba mươi tỷ, nhưng mà sau khi làm xong chuyện này, không phải là so sánh với việc thuê quảng cáo…”
“Ba mươi tỷ? Hợp đồng?”
Lúc này, Lăng Nguyễn giật mình hét lên.
Lăng Dương sửng sốt.
“Ba, không phải là ba đã biết rồi hả? Không phải là ba vì cái này cho nên mới tạm cách chức con ư?”
Lăng Nguyễn nhắm hai mắt lại, ông ta cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh của anh trai, nhưng mà đối với nghi ngờ của anh trai thì cũng bán tính bán nghi. Lúc này, ông ta không thể không bội phục anh trai của mình, quả nhiên là cho dù chuyện gì đi nữa thì ông ta cũng có thể dự liệu như thần.
“Vì ba đã biết cho nên mới có thể tức giận.” Lăng Nguyễn nghiến răng nghiến lời nói: “Con không thể để cho ba bớt lo được hay sao hả? Chỉ toàn là gây chuyện thôi. Mang theo bản hợp đồng gốc về cho ba xem vào giờ cơm tối ngay.”
Không cho con trai có cơ hội cãi lại, ông ta trực tiếp cúp điện thoại.
Ngay sau đó lại gửi đến cho Lăng Vân một tin nhắn: “Anh, anh đã đoán đúng rồi, cái thằng con bất hiếu kia lúc nãy nó mới nói với em rằng nó đã ký một bản hợp đồng với cậu Nghê, là để cho Nguyệt Nha phu nhân quyên góp tặng quần áo cho trẻ em nghèo khó, cần ba mươi tỷ. Em đã kêu nó cầm bản hợp đồng đó về cho em xem rồi, sau bữa tối thì để em chụp hình gửi qua cho anh xem.”
Trôi qua mấy phút sau, Lăng Vân trực tiếp gọi điện thoại đến: “Ngu xuẩn! Từ xưa đến nay Nguyệt Nha sẽ không dựa vào tiền quyên góp của xí nghiệp để giúp đỡ người khác, bà ta cũng chỉ sẽ hào phóng quyên góp bằng chính sức lực của mình. Trong mắt của Nguyệt Nha, toàn bộ các xí nghiệp của Ninh Quốc đều là vì anh hùng đấu tranh xây dựng tài chính và nguồn lực cho nền kinh tế, bà ta sinh ra trong một gia đình thương nhân, bà ta biết những khó khăn khi khởi nghiệp và tạo dựng chỗ đứng, sao bà ta có thể không đồng cảm với người làm kinh doanh được chứ?”
Lăng Nguyễn ngây ngẩn cả người.
Anh trai đã nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện, ngay cả Nguyệt Nha phu nhân mà cũng có thể nhìn thấu được!
Sao giờ cơm tối, sau khi chụp hết tất cả các mặt của bản hợp đồng để gửi cho Lăng Vân, liền im lặng đợi Lăng Vân trả lời tin nhắn.
Mà Lăng Vân, sau nửa tiếng đồng hồ xem xong bản hợp đồng thì nói một câu như thế này.
“Thằng nhóc kia đã biết hết tất cả mọi chuyện.”
…
Mười giờ tối ngày hôm đó.
Thanh Ninh dùng cánh tay phải không bị thương kéo lấy cánh tay của Trần Tín, hai người bọn họ cứ lãng mạn đi tới đi lui dưới cây Tử Vi tỏa ngát hương thơm không biết bao nhiêu lần.
Còn Nghê Chiến, sau khi ăn tối xong thì ở trong phòng của Cố Duyên đọc sách cho cô ấy nghe, nói chuyện với cô ấy.
Vừa mới nói chúc ngủ ngon với Cố Duyên, bước ra khỏi hàng lang ở lầu một, phóng tầm mắt ra xa xa, chính là một bức tranh hữu tình và lãng mạn trong phòng khách.
Nghê Chiến cảm thấy thú vị mà mỉm cười, bước chân chậm rãi.
Thật ra thì khi nhìn thấy bức ảnh như vậy, hẳn nên mỉm cười tránh đi, dù sao thì người sống có câu: Phi lễ chớ nhìn.
Nhưng mà Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi lại diễn dệt bức tranh này quá mức duy mỹ, cho dù là nhìn từ góc độ nào đi nữa thì cũng giống như là một tác phẩm văn học ở trong phim.
Nhưng mà khi nhìn thấy mái tóc đen dài tùy ý xõa ra, những lọn tóc uốn thành một vòng cung tươi tắn và e ngại giống như đóa hoa cúc họa mi xinh đẹp nở rộ trên đôi chân của Lăng Ngạo, một đôi tay trắng nõn và dịu dàng vòng qua đường cong duyên dáng ở cổ của người đàn ông, cô ngửa mặt lên gối đầu trên hai chân của anh, nằm trên ghế sofa thật dài, lặng lẽ đón nhận nụ hôn sâu của anh.
Thân thể của Lăng Ngạo cúi xuống, một tay nâng lấy má của cô, bàn tay kia thì liên tục vuốt ve vùng da lộ ra ở trên cổ của cô, cái chạm nhẹ này khiến cho anh yêu thích không buông tay.
Ánh sáng lộng lẫy, điệu nhảy lả lướt, người nhàn rỗi trốn tránh.
Nghê Chiến nhịn không được mà lấy điện thoại di động ra muốn chụp bức ảnh này lại.
Trên thực tế thì anh ta đã làm như vậy rồi, sau khi chụp xong anh ta trực tiếp gửi đến cho nhóm gia đình.
Chỉ có điều là hai mươi giây sau, Nghê Tử Dương đã trả lời một câu trong nhóm gia đình: “Ông muốn rửa nó ra, photo HD to thành một bức tranh, sau đó thì cho người ta lộng khung treo ở trong phòng của Nguyệt Nha.”
Rất nhanh, Nghê Tịch Nguyệt trả lời lại một câu: “Được.”
Nghê Chiến tặc lưỡi cười mờ ám, vừa định muốn nói cái gì đó, điện thoại lại vang lên như là củ khoai nóng.
Anh ta ngây ngẩn cả người.
Đôi nam nữ đang nồng nhiệt ôm hôn nhau ở trên ghế sofa cũng ngây ngẩn cả người.
Trong nháy mắt mà đôi mắt giết người của Lăng Ngạo bắn tới, Nghê Chiến ngượng ngùng cười cười xoay người sang chỗ khác, nhận điện thoại với một giọng điệu không phải là rất tốt: “A lô, tôi là Nghê Chiến.”
Lại nhìn ở bên ghế sofa, Tống Vĩnh Nhi bị dọa đến trực tiếp ngồi bật dậy, hai chân đã giẫm lên trên đôi dép lê, sờ một cái gối ở bên cạnh trực tiếp ôm vào trong ngực, chôn gương mặt tinh xảo đã nhuộm màu hồng thật sâu vào trong gối.
Híc híc…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!