Lăng Ngạo hờ hững liếc nhìn cô, đẩy xe lăn trở về phía phòng sách của mình, ngồi xuống trước bàn đọc sách.
Tống Vĩnh Nhi đứng ở giữa, hết nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, cuối cùng tự mình chạy tới ghế sô pha gần Thanh Ninh ngồi xuống.
Thanh Ninh liếc mắt nhìn Tống Vĩnh Nhi, quay người, đưa lưng về phía cô, nhìn Lăng Ngạo: “Nói đi! Gọi tôi lên đây có chuyện gì.”
Lăng Ngạo mở máy tính của mình ra, dáng vẻ như làm công tác chuẩn bị, cũng không hề nhìn cô, chỉ hờ hững nói: “Cô cứ tiếp tục như thế này là không được, theo tôi được biết, trên bàn làm việc của Hi, ngày nào cơm hộp do nhân viên nữ tặng cũng chất đống thành núi nhỏ.”
“Cái gì?” Thanh Ninh lập tức đứng lên, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lăng Ngạo: “Anh làm ăn thế nào thế, không phải tôi bảo anh phải giúp tôi giám sát chặt chẽ anh ấy sao?”
Mặt Lăng Ngạo nhanh chóng lạnh xuống, không vui nhìn chằm chằm Thanh Ninh: “Nếu không phải vì ba cô có ơn với tôi, tôi đã mặc kệ cô rồi.” Cho nên, khi nói chuyện với anh tốt nhất hãy khách sáo một chút. Người không khách khí như vậy mà hiện còn thở đã rất ít rồi.
Mà Tống Vĩnh Nhi thì càng ngạc nhiên nhìn Thanh Ninh, chỉ về phía cô: “Cô, không phải cô thích anh Chiến sao? Không đúng, không phải cô thích chú sao? Tại sao cô lại thích Trần Tín rồi? Cô thật quá đa tình mà, rốt cuộc thì cô thích ai vậy?”
Thanh Ninh khinh thường nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Cô thì biết cái gì chứ, chị đây chơi cái này gọi là giương đông kích tây.”
Tống Vĩnh Nhi ngượng ngập cười một tiếng: “Ha ha, tôi vẫn thực sự không hiểu. Tôi chỉ cảm thấy, hôm nay cô yêu một người, ngày mai yêu một người, thì mặc kệ người thực sự trong lòng cô là ai, nếu cô tiếp tục giương đông kích tây như thế thì đàn ông cũng sẽ không tin tưởng cô thật lòng đâu.”
“Cô nói hươu nói vượn gì chứ, Trần Tín sẽ không nghĩ tôi như vậy đâu.”
“Làm sao không thể chứ? Trần Tín vừa nhìn đã biết là loại đàn ông thích kiểu con gái truyền thống, có một cô gái yêu thích để yêu thương, cùng an phận sống hết đời, nên sẽ không nghĩ đến sẽ thích cô gái đa tình như cô đây.”
“Cô!”
“Cô nhóc nói không sai.” Lăng Ngạo khẽ than một tiếng, rồi từ trước máy vi tính ngước mắt lên nhìn Thanh Ninh một chút: “Ngay từ đầu, cô giả vờ thích tôi là muốn Hi ghen nhưng mà Hi không hề có phản ứng. Hiện cô thấy tôi đã kết hôn, không làm bia đỡ đạn cho cô được nữa thì cô lại giả vờ thích Chiến. Kiểu giương đông kích tây như thế này của em không phải sách lược mà là quái đản.”
Sau khi nghe những lời này của Lăng Ngạo, Tống Vĩnh Nhi đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Cô thấy tiếc cho nước mắt tủi thân hôm nay của mình, lại có thể là chuyện nhầm lẫn xấu hổ, tất cả đã chảy vô ích rồi.
Cô giận dữ nhìn chằm chằm Thanh Ninh, không kìm được nói: “Thích một người đàn ông mà ngay cả thổ lộ cũng không dám, hèn nhát.”
“Cô nói ai hèn nhát?”
“Tôi nói cô đấy.”
“Cô thử nói thêm câu nữa xem.”
“Cô hèn nhát.”
“Hừ! Tất nhiên tôi hèn nhát, lẽ nào cô dũng cảm sao?”
“Tôi có gan hơn cô, tôi thích chú và tôi dám thừa nhận, còn cô dám tỏ tình với Trần Tín sao?”
“Tính cách tôi và cô không giống nhau, nên cách thức tỏ tình cũng không giống, tất nhiên không thể so sánh.”
“Cô thôi đi, thích Trần Tín cũng không nói, suốt ngày chơi đùa lung tung, cô tưởng Trần Tín là con giun trong bụng cô chắc, cô không nói thì ít nhất cũng phải biểu hiện ra ngoài để anh ấy có thể cảm nhận được chứ? Cô tưởng Trần Tín là con giun trong bụng cô à? May mà Trần Tín không thích cô, không thì mỗi ngày không chết vì mệt mới là lạ, chỉ đoán trong lòng cô đang nghĩ gì cũng khiến tóc rụng sạch rồi.”
“Cô!”
“Nói cô ấy, Trần Tín không thích cô là đáng đời, là cô tự chuốc lấy.”
“Đủ rồi. Cô dựa vào cái gì mà giáo huấn tôi? Cô cho rằng cô là ai?”
Hai cô gái cứ như vậy mà ầm ĩ ngay trước mặt Lăng Ngạo, thậm chí càng lúc càng giận dữ, mơ hồ có xu thế muốn động thủ.
Lăng Ngạo biết Thanh Ninh đã học Taekwondo, thấy bầu không khí hết sức căng thẳng, sợ bé ngoan của mình phải chịu thiệt, nên mới nói với Tống Vĩnh Nhi: “Em lại đây!”
Tống Vĩnh Nhi vừa định cãi lại, nhưng nghe thấy lời Lăng Ngạo, cô trừng mắt với Thanh Ninh một cái rồi quay người nhào về phía Lăng Ngạo: “Chú, cô ấy bắt nạt em.”
“Ngoan, đừng chấp nhặt với cô ấy.”
“Vâng!” Sau khi đi lại, Tống Vĩnh Nhi chui luôn vào ngực Lăng Ngạo, bò lên người anh, như chiếc bánh nếp quấn chặt không chịu buông: “Chú, đáng đời Trần Tín không thích cô ấy.”
“Ừm, bé ngoan nói cái gì cũng đúng.” Lăng Ngạo ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô, nhất là cô mới thay váy bó sát người, bàn tay của anh giống như sờ thẳng vào da thịt cô.
Vành mắt Thanh Ninh đỏ lên, ngồi phịch xuống ghế sô pha, lẩm bẩm: “Các người thì biết cái gì, tôi biết Trần Tín chắc chắn sẽ không thích kiểu người như tôi nên tôi mới không dám thổ lộ. Yêu thầm là vở kịch câm thành công, nói ra lập tức trở thành bi kịch. Đâu như hai người thích lẫn nhau, chỉ cần có người thổ lộ thì tình cảm sẽ dạt dào, nước chảy thành sông. Người đang trong tình yêu cuồng nhiệt sao hiểu được nỗi buồn của kẻ cô đơn, thế mà còn thể hiện tình cảm trước mặt tôi, thật là đáng xấu hổ.” Thanh Ninh nói một mạch như là muốn khóc.
Phòng sách bỗng trở nên hết sức yên tĩnh. Dù sao Tống Vĩnh Nhi cũng là cô gái nhỏ hiền lành, vừa thấy Thanh Ninh như vậy, có chút khổ sở chui từ trong ngực Lăng Ngạo ra, đi về phía Thanh Ninh.
Trong ngực Lăng Ngạo lại trống rỗng, hầu kết anh giật giật, cảm thấy vô cùng mất mát.
“Tôi cảm thấy, cô nên thử một chút xem, cô không thử một chút thì làm sao biết Trần Tín sẽ không thích cô chứ?” Tống Vĩnh Nhi nhìn Thanh Ninh một cái, rồi nói: “Dù sao, trực tiếp tỏ tình dù có bị từ chối thì ít nhất trong lòng đã có đáp án, thế nào, đáng tin hơn nhiều cái trò giương đông kích tây này của cô chứ.”
Thanh Ninh xem thường nhìn Tống Vĩnh Nhi, kéo một cái gối tới, ôm chặt vào trong ngực: “Để sau hãy nói.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!