CHƯƠNG 177: SỔ GIẢ
Tống Vĩnh Nhi ăn uống no say, và chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lăng Ngạo.
Anh rất muốn xem giúp cô vết thương ở bên dưới, nhưng lại sợ mình mà nhìn chỗ đó của cô lại khiến cô sợ mất.
Tuy trước đó Khúc Thi Văn đã nói rõ với anh, Tống Vĩnh Nhi đã ngâm bồn tắm thuốc, rồi uống thuốc tiêu viêm rồi, sẽ không có vấn đề gì hết.
Nhưng mà trong lòng anh vẫn rất lo lắng, tự trách không ngớt.
Anh hôn lên trán của cô, rồi lấy giấy ghi chú ra, viết lên một câu: “Bảo bối, nhớ phải thoa thuốc đó.”
Viết xong, anh đặt tờ giấy ghi chú lên trên tủ đầu giường, dùng hộp thuốc cao mà lần trước Khúc Thi Văn để lại để đè lên.
Sau khi giải quyết nguy cơ tình cảm với bé ngoan xong, bây giờ trời cũng đã sáng rồi, cô cũng đã ngủ, anh đã đến lúc đi xử lý vấn đề trong công việc rồi.
Chỉ là trái tim của Lăng Ngạo từ đầu đến cuối cũng không thể rời khỏi con người nhỏ bé đang ở trên giường kia.
Có lẽ là vì lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của cô, có lẽ là vì bị cô doạ nên để lại di chứng, tóm lại là Lăng Ngạo mỗi một phút một giây thôi cũng không muốn rời khỏi, sợ chỉ trong chớp mắt thôi cô sẽ biến mất đi.
Căn dặn Trần Tín đồng bộ dữ liệu trên máy tính của bàn làm việc với máy tính trong phòng, anh cũng không đến hậu cung nữa mà vừa làm việc vừa trông chừng cô ở thư phòng bên ngoài cửa phòng ngủ.
—
Lúc Tống Vĩnh Nhi tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng.
Vừa ra khỏi phòng thì liền nhìn thấy Lăng Ngạo đang ngồi trước bàn làm việc.
Cô ngạc nhiên mỉm cười với anh: “chú, anh còn ở đây à?”
Lăng Ngạo vui vẻ mà cười ra tiếng: “Ừm, ngủ ngon không? Trông khí sắc không tồi.”
Cô đã sửa soạn gọn gàng sạch sẽ cho mình rồi, mái tóc đen dài xoã tự do trước ngực cô, trông dịu dàng ngoan ngoãn, hôm nay cô không có mặc đầm, mà là chọn một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt phối với một chiếc quần ngắn bảy phân màu trắng.
Cánh tay và đôi chân nhỏ bé trắng mịn nõn nà, còn có dáng người lồi lõm hợp lý, nhìn thế nào thì khiến người ta yêu thích thế đó.
Lăng Ngạo vẫy vẫy tay với cô, cô liền nhấc chân lên, tung tăng tung tẩy mà chạy tới đó: “chú!”
Anh khẽ cười: “Bên dưới không đau nữa rồi?”
Anh nghĩ bồn tắm thuốc và thuốc tiêu viêm chắc hắn là có hiệu quả rồi, lúc nhìn thấy tiểu nha đầu chạy đến đây, cái bộ dạng đó thật vui vẻ a.
Tâm tư của tiểu nha đầu từ trước đến giờ đều không gạt được ai, trong lòng nghĩ gì thì trên gương mặt lập tức có thể biểu hiện ra. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt thì lia qua chỗ khác, anh biết cô xấu hổ rồi.
Đưa tay ra, Lăng Ngạo ôm lấy cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, nói: “Chúng ta sẽ là vợ chồng, sẽ cùng trải qua một đời với nhau, mấy chuyện này em không cần phải xấu hổ. Anh cũng chỉ là lo lắng cho sức khoẻ của em thôi.”
Anh còn lo lắng đến phúc lợi của anh nữa.
Nếu như vết thương ở chỗ đó của cô có thể khỏi sớm, vậy thì anh không cần kiêng dè gì nữa mà sẽ lại có thịt để ăn sớm thôi.
Khụ khụ, đương nhiên mấy thứ này anh chỉ có thể lặng lẽ giấu trong lòng thôi, bất luận thế nào cũng không thể nói ra trước mặt cô được.
Tống Vĩnh Nhi đặt hai tay lên trước ngực anh, đôi lông mi dài rũ xuống, nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Một chút xíu, nhưng mà lúc đi tiểu sẽ có chút đau, lúc không đi tiểu thì không có đau.”
Lăng Ngạo gật gật đầu, trong lòng nghĩ, vậy có nghĩa là vẫn chưa khỏi hẳn.
“Ừm, em đi chơi chút đi, lát nữa anh bận xong rồi sẽ ở cùng em.”
Anh có một tư liệu phải phân tích một chút, đó là báo cáo tài chính liên quan đến Húc Tâm trong năm năm qua, Trần Tín đã phát hiện một sơ hở, chắc hẳn là một sổ giả do Lăng Dương lập để lén sử dụng công khoản ở sau lưng của Lăng Nguyễn.
Phát hiện này đối với Lăng Ngạo mà nói quả thực là như hổ mọc thêm cánh.
Cho nên trong lúc quan trọng này, anh không thể thư thả được!
Tống Vĩnh Nhi cũng rất hiểu chuyện, biết là nhiều ngày rồi anh không có làm việc đàng hoàng được, cô gật gật đầu đáp một tiếng, sau đó có chút thẹn thùng mà nhìn anh.
Anh kinh ngạc: “Sao thế?”
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, cô ngước cằm lên hôn một cái lên má của anh, sau đó thì e thẹn chạy đi giống như ăn cướp vậy, trực tiếp chạy ra khỏi phòng.
“Ha ha, ha ha ha ha~!”
Tiếng cười du dương của Lăng Ngạo vang lên trong mọi ngóc ngách của thư phòng làm việc, nụ hôn của tiểu nha đầu này thật ngọt, trực tiếp ngọt vào trong trái tim của anh!
Tống Vĩnh Nhi một mạch chạy xuống lầu!
Trên chiếc cầu thang xoắn cô gặp phải Nghê Chiến, cô sững sờ một hồi rồi nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Chiến!”
Nghê Chiến nhìn thấy có vui vẻ phơi phới, rồi lại đánh giá tỉ mỉ cô một cái, có chút khó hiểu mà hỏi: “Hôm nay khí sắc không tồi nhỉ?”
Anh cũng không phải là hiểu lắm, nhưng mà mấy chỗ đó chắc hẳn là chỗ yếu đuối nhất của con gái, nhanh như vậy mà đã hồi phục lại ban đầu rồi, thể chất của nha đầu này thật là quá tốt.
Tống Vĩnh Nhi gật gật đầu rồi hỏi: “Điện thoại của em đâu?”
Không có điện thoại thì thật là bất tiện!
Nghê Chiến nhìn cô, đôi con ngươi chợt sáng lên: “Anh đang định tìm em nói chuyện này a, điện thoại của em anh cho Cố Duyên rồi, anh mua lại cho em cái mới nha, em muốn kiểu gì anh đều sẽ mua cho em!”
“Cố Duyên?”
“Đúng, điện thoại của cô ấy được kết nối với mạng lưới hoàng cung, đem ra ngoài thì không dùng được nữa, là loại điện thoại tuỳ chỉnh đó. Thẻ điện thoại di động của các nhà mạng khác đều không hợp lệ. Lúc chăm sóc anh ở bệnh viện, cô ấy nóng ruột muốn gọi điện thoại cho mẹ cô ấy, điện thoại của anh không phải là bị anh của anh đập rồi sao, cái trên người anh là của em, anh lấy cái của em cho cô ấy, cô ấy dùng một hồi, nói là rất là dễ dùng, anh mới…”
“Anh mới thuận nước giong thuyền, đưa điện thoại của em cho cô ấy luôn?”
Tống Vĩnh Nhi không quan tâm đến một cái điện thoại, chỉ là cảm thấy thái độ của Nghê Chiến đối với Cố Duyên hình như có chút khác khác.
Cô cũng không nói được là tại vì sao, chỉ có thể nói là một loại giác quan thứ sáu của phụ nữ!
Nghê Chiến hắc hắc mỉm cười rồi nói: “Anh nói cho em nghe, cô ấy là một cô gái vô cùng nỗ lực, lớn bằng em mà đã trải qua cuộc thi thống nhất để trở thành thượng tư chính tứ phẩm rồi, lợi hại không?”
Tống Vĩnh Nhi lè lè lưỡi, thật không ngờ!
Nghê Chiến lại nói: “Anh cũng là quý trọng nhân tài thôi!”
Anh dường như là đang tìm cớ cho mình thì phải, nhưng Tống Vĩnh Nhi cũng không có nói nhiều, cô chỉ gật đầu rồi hướng lòng bàn tay lên, đối diện với anh: “Mấy ngày trước em đang định mua điện thoại, đã nhìn trúng một cái 36 triệu, đắt quá nên không nỡ. Nếu anh đã hào phóng như vậy, anh Chiến ơi, tiền!”
“…” Biểu cảm trên gương mặt của Nghê Chiến có chút co giật: “36 triệu?”
Nếu như là bình thường thì anh thật sự sẽ không quan tâm đến chút tiền nhỏ nhặt này.
Nhưng mà trước mắt, ngoại trừ tiền lập nghiệp ra thì không còn tiền tiết kiệm nào khác nữa rồi.
“Được, em đợi đó đi, anh sẽ đi lấy tiền cho em! Năm phút!” Nói xong, anh cũng không màng đến sự kinh ngạc của Tống Vĩnh Nhi mà bịch bịch bịch đi lên lầu.
Không mời mà đến thư phòng của Lăng Ngạo, anh ta vừa bước vào cửa thì nói: “Anh, có chuyện liên quan đến tiểu nha đầu, không biết em có cần nói với anh không nữa.”
Lăng Ngạo trợn trắng mắt với anh một cái: “Chuyện gì?”
Nghê Chiến nháy mắt với anh: “Tiểu nha đầu nhìn trúng một mẫu điện thoại, 36 triệu, đắt quá nên không nỡ mua. Hắc hắc, anh không thể hiện chút sao?”
Lăng Ngạo ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm cho anh ta nữa, nói: “Nợ của mình thì tự mình nghĩ cách đi!”
Nụ cười của Nghê Chiến dần dần thu lại: “Anh…”
“Không lẽ không phải sao?” Lăng Ngạo dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được: “Hoặc là cậu đã làm mất điện thoại của cô ấy, hoặc là cậu đã đem điện thoại của cô ấy đi tặng người khác rồi. Tóm lại, đống tro tàn của cậu gây ra thì đừng có mơ tôi thu dọn cho cậu!”
Nghê Chiến tuyệt đối sẽ không ngờ, Lăng Ngạo đã vì cuộc điện thoại trong lúc sinh hoạt vợ chồng đó mà ghi hận anh ta trong lòng rồi.