CHƯƠNG 169: TÌNH YÊU SÂU ĐẬM
Muốn yêu, nhưng lại sợ bị tổn thương, sợ mất mát, nên cho dù như thế nào, ăn trước rồi nói, trói chặt ở bên cạnh rồi nói, chỉ cần có được, sẽ từ từ nghĩ cách giải quyết vấn đề giữa anh và Tống Vĩnh Nhi. Trước tiên anh muốn có được, anh không cho phép cô rời đi! Nếu như cô rời đi, anh thà chọn hủy diệt cùng với cô!
Đây là, bản tính của loài sói!
Nghê Tịch Nguyệt nhìn đứa con trai ở trước mặt, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Là bà không tốt, không dạy dỗ anh thật tốt.
Lúc đó vạn bất đắc dĩ mới để người chị em tốt nhất của bà đưa anh đi, còn nghĩ là ít nhất anh có thể khỏe mạnh và an toàn lớn lên trong vòng tay của mẹ nuôi, ít nhất có thể sống một cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc
Nhưng lại không nghĩ đến….
Cuộc chiến giữa mấy người con trai của Lăng Nguyễn lại tàn khốc như vậy!
“Tiểu Ngạo, trước tiên hãy nói cho ta biết, lần đầu tiên con gặp cô Tống là lúc nào?”
Bà quay lưng lại, lặng lẽ lau nước mắt.
Lúc nay không phải là lúc bà cầu xin anh tha thứ, tổn thương trong quá khứ đã tạo thành rồi, dù có nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng không có cách nào bù đắp lại!
Bà chỉ có thể nắm chặt những thứ ở trước mắt, giúp con trai giữ được hạnh phúc mà anh mong muốn!
Mà ánh mắt Lăng Ngạo, cuối cùng cũng rời khỏi người Tống Vĩnh Nhi, anh nhìn Nghê Tịch Nguyệt, phát hiện vành mắt của mẹ đã đỏ ửng, trái tim lập tức thắt lại!
Dời ánh mắt, anh có chút lo lắng không yên.
Tất cả những chuyện anh làm hôm nay đã khiến mẹ thất vọng rồi!
Anh biết, từ trước đến giờ anh không phải là một đứa trẻ khiến người khác yêu thích!
“Là, là khi Vĩnh Nhi 9 tuổi.”
Lăng Ngạo hời hợt nói ra một câu, nhưng lại khiến toàn bộ hiện trường trở nên yên tĩnh!
Trần An từ trên tầng đi xuống, đúng lúc nghe thấy câu này, cũng bị dọa sợ!
Bọn họ đi theo cậu Tư cả ngày, cậu Tư gặp cô Tống lúc nào?
Đợi đã!
Trong lòng Trần An sững sờ!
Năm nay cô Tống 18 tuổi, lúc cô 9 tuổi là 9 năm trước, năm nay cậu Tư 26 tuổi, mà 9 năm trước….
Trần An không nhịn được là hét lên: “Đúng là năm cậu Tư gặp tai nạn xe!”
Nghê Tịch Nguyệt siết chặt nắm đấm, mỗi tế bào trên người dường như đau đến mức sắp nghẹt thở: “Tiểu Ngạo, xin lỗi.”
Đôi mắt Lăng Ngạo đỏ hoe: “Lúc tai nạn xe xảy ra, đúng lúc tài xế lái xe đưa tôi và An đến trường, lúc đó An bị văng ra ngoài ghế phó lái, bay đến một cánh đồng cách đó không xa, mà tôi, sau khi cậu ấy bay ra, chiếc xe lại bị lật, hai chân cứ như vậy bị đè ở trong xe, cả người không thể cử động được!”
Mọi người: “….”
Lăng Ngạo lại nói: “Tôi đã ngửi thấy mùi xăng rò rỉ ở bên xe, tài xế ở phía trước đã chết, tôi nhìn thấy não của ông ấy văng tung tóe trên kính chắn gió! Tôi nghĩ, có lẽ mình cũng sắp chết rồi…”
Mọi người: “….”
Lăng Ngạo cười khổ, mắt lại ngấn lệ: “Đó là một đôi tay nhỏ bé liều mạng lôi tôi ra khỏi xe, mấy lần lúc tôi sắp hôn mê, đều là cô ấy không ngừng hét lên ở bên tai tôi, đánh vào má tôi, để tôi có thể giữ được tỉnh táo. tôi bị cô ấy kéo lê, dần dần rời khỏi nơi địa ngục kia, không lâu sau, chiếc xe kia bị nổ tung!”
Cố Duyên nghe thấy vậy, nước mắt rơi như mưa: “Vậy người cứu anh chính là cô Tống?”
“Đúng vậy.”
Lăng Ngạo hít một hơi thật sâu, nói: “Cho dù con gái 18 tuổi có sự thay đổi rất lớn, nhưng đời này tôi cũng không bao giờ quên được khuôn mặt của cô ấy. Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, giống như vùng biển mà lúc bé tôi suýt bị chết đuối, tôi rất sợ nước, đến bây giờ tôi cũng chưa từng học bơi, trong mơ vô số lần tôi đã cứu mẹ lên bờ, nhưng trong thực tế tôi lại không dám đối mặt với màu sắc kia, bởi vì tôi sợ phải đối mặt với sự thật mẹ vì cứu tôi mà bị chết đuối. Cứ như vậy, ngày hôm đó, cô ấy lại mặc một chiếc váy màu xanh nước biển xuất hiện trước mặt tôi, trong lúc tôi gần chết, đã kéo tôi ra khỏi bàn tay của tử thần! Lúc chiếc xe ô tô nổ tung, tôi nghe thấy cô ấy cười ở bên tai tôi, tôi đã bị dọa chết, cô ấy lại còn cười, còn nói là quá tốt rồi, cuối cùng cô ấy cũng cứu tôi ra rồi.”
Lúc này, Nghê Tịch Nguyệt đã khóc không thành tiếng.
Nghê Chiến lấy khăn giấy đưa cho bà, ôm cô mình vào lòng, khẽ vỗ vào lưng bà để xoa dịu cảm xúc của bà.
Hai anh em Trần An cũng bật khóc, Trần Tín nhỏ tuổi hơn bọn họ, không học cùng một trường, nhưng Trần Tín vẫn nhớ, năm cậu Tư thi đại học. Thành tích của cậu Tư vẫn luôn tốt nhất trong số các cậu chủ trong nhà.
Nhưng lại vì một vụ tai nạn xe, đã cướp đi cơ hội tham gia thi đại học của cậu tư!
Trong lòng bọn họ biết rõ, vụ tai nạn xe đó có lẽ là âm mưu của cậu cả và cậu hai, nhưng chiếc xe đã bị nổ tung, nhiều năm như vậy, bằng chứng cũng đã bị tiêu hủy rồi!
“Bởi vì chiếc váy màu xanh lam của cô ấy đã đem lại hi vọng sống cho tôi, nên biệt thự Tử Vi cung này mới được xây dựng thành dáng vẻ như bây giờ. Nửa năm trước ở Thanh Thành, sau khi tôi rơi xuống nước cũng nghĩ là bản thân mình chắc chắc sẽ chết, nhưng lúc đó khuôn mặt của cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi vô cùng kinh ngạc! tôi chết cũng không quên được khuôn mặt cô ấy, tôi biết chính là cô ấy! Từ lúc đó, tôi cho là cô ấy, nên đã kêu Trần Tín đi điều tra và tìm cô ấy, cô ấy là ánh sáng của tôi, là cuộc sống của tôi, cũng là cô gái duy nhất khiến trái tim tôi rung động, yêu, muốn ở bên cạnh.”
Lúc này Trần Tín mới biết được, hóa ra cung điện pha lê giống như thế giới cổ tích này được xây dựng vì cô Tống.
Chả trách cậu tư lại lo lắng cô Tống sẽ không thích, muốn làm theo ý của cô ấy, kết quả lần đầu tiên cô Tống đến đã rất thích, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Trong số mệnh, có một số chuyện, đã được định sẵn!
Sự sắp đặt tài tình của bàn tay thượng đế, thuận theo ý của bạn, chính là ban ơn, đi ngược lại với ý của bạn, chính là trêu đùa!
“Sau đó tôi điều tra được, Lăng Nguyễn lại nói là để cho tôi và cô ấy kết hôn, điều này đối với tôi mà nói chính là một chuyện cầu còn không được, tôi lập tức đồng ý. Chuyện sau đó, mọi người cũng biết rồi, tôi cũng không cần phải nói nữa.”
Lăng Ngạo nhắm mắt lại, đẩy chiếc xe lăn muốn quay người lại.
Meo meo~!
Lúc này, Trân Trân kêu lên một tiếng, nó chơi một vòng sau đó quay lại, không tìm thấy Tống Vĩnh Nhi, lại đi đến cọ vào mắt cá chân của Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo nhìn nó, cúi xuống, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.
Đến tận bây giờ Trần An vẫn nhớ, lúc cậu tư tặng Trân Trân cho cô Tống, đã nói một câu: “Vì quý giá, nên đáng được trân trọng.”
Vì vậy ngay từ đầu, tình cảm của cậu tư dành cho cô Tống vẫn luôn sâu đậm!
“Huhu, quá cảm động rồi, huhu~”
Cố Duyên cũng mới 18 tuổi, đúng lúc rất khao khát đối với tình yêu, cho dù bây giờ việc học quan trọng hơn, nhưng cũng khao khát có thể có được một người đàn ông dịu dàng còn đợi mình ở một tương lai không xa.
Trần Tín nghe thấy vậy, trong lòng cũng rất rung động, nghĩ là cho dù có liều mạng cũng giữ cô Tống ở lại, ở lại bên cạnh cậu tư!
Người đàn ông ngồi trên xe lăn trêu trọc Trân Trân, ánh mắt muốn đi vào thang máy.
Nghê Tịch Nguyệt từ trong lòng của Nghê Chiến ngẩng đầu lên nhìn Lăng Ngạo: “Tiểu Ngạo! Con có biết cách đúng đắn có thể có được cô Tống là gì không?”
Chiếc xe lăn dừng lại!
Bà buồn bã nói: “Nếu như từng từ từng chữ con vừa nói, đều nói cho cô Tống biết, mẹ tin cô ấy nhất định sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh con. Cái này đơn giản, đáng tin, có hiệu quả hơn nhiều so với chuyện con hao tổn tâm sức để tính toán!”