CHƯƠNG 161: ĐAU KHỔ
Sáu giờ sáng.
Nghê Tịch Nguyệt tỉnh dậy trong vòng tay Lạc Kiệt Hy.
Bà không thể tin được.
Ông đến đây từ khi nào?
Người đàn ông này càng ngày càng ra vào hiển nhiên thế!
Bà khẽ nhúc nhích, nhưng bà phát hiện dưới mi mắt của ông thâm quầng, lòng bà dịu lại, e rằng ông chưa nghỉ ngơi đủ thì phải?
Tâm trạng lo lắng bình tĩnh trở lại, Nghê Tịch Nguyệt yên lặng nhìn ông, khẽ đưa tay ra, lần mò dọc theo đường nét trên khuôn mặt ông.
Trái tim bà se lại, đầy chua xót.
Nhìn xem, bà và Tiểu Kiệt Hy của bà, nháy mắt đã đi được nửa đời rồi, cô gái nhỏ và cậu bé ấy đã ở tuổi trung niên rồi!
Đột nhiên, người đàn ông đang ngủ mở miệng, cắn đầu ngón tay bà đang đùa nghịch trên cằm ông.
Bà choáng váng, muốn rút, nhưng không thể nào rút ra được!
Ông mở mắt ra, đôi con ngươi đen bóng bao trùm lấy bà, đưa đầu lưỡi liếm từng chút một, bà chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê rần, đôi tai hơi đỏ lên, tức giận nói: “Bỏ tay ra!”
Ông mỉm cười.
Thả tay bà ra, ông nói: “Em nên nói bỏ cái mồm ra chứ không phải bỏ tay ra!”
Vừa rồi là bằng miệng chứ không phải bằng tay.
Nghê Tịch Nguyệt xoay người lại bắt đầu quấn lấy chăn bông, nhưng ông lại đè người bà xuống, quay lên đè bà, mặc cho bà có vùng vẫy hay không, ông dán lên môi bà cắn sưng lên, sau đó mới bỏ qua.
Nhìn bà nhẹ nhàng, ông nghiêm túc nói: “Một lát nữa anh sẽ đi bắt máy bay, trưa nay anh phải hồi cung để bàn bạc chuyện quốc sự với chú ba của anh và con trai chú ấy, hôm nay anh sẽ bỏ qua cho em!”
Nói rồi, thân dưới của ông chìm xuống, như muốn gợi ý cho bà: Không phải ông ấy không thể, là ông thực sự có chuyện nên mới phải tiết kiệm sức lực của mình.
Dù sao cũng không phải là lúc ông còn thanh niên trai tráng, thiếu ngủ, làm việc quá sức, cư nhiên khí lực sẽ có chút không chịu nổi, nếu còn ham mê nữa mà quên việc nước, ông thực sự sẽ trở thành một vị hôn quân mất!
Nghê Tịch Nguyệt lườm ông một cái: “Chú Kiều Âu luôn cẩn trọng trong việc quân sự, đi nhanh đi, muộn quá chú ấy lại quay sang giúp Hoa Kỳ nuốt chửng Đại Ninh của anh, lúc đó anh mới là kẻ đen đủi!”
Cười bất lực, Lạc Kiệt Hy thực sự không cách nào đọ nổi bà: “Những lời như vậy cũng dám nói được! Về phần phu nhân danh chính ngôn thuận thì sao, còn không ngại nói mất thân phận của em! Tất cả triều thần trong thiên hạ đều làm phản, nhà họ Kiều cũng không thể làm phản! Quân quyền của Ninh Quốc đều là do nhà họ Kiều phụ trách, anh yên tâm!”
Cúi xuống, chặn môi bà một lần nữa, sau vài lần trằn trọc mới kiên quyết đứng dậy!
Ông ngồi bên giường có chút chật vật, chua chát chửi rủa: “Sao mà thằng nhóc kia lại bướng bỉnh như vậy, nếu nó mà kế vị sớm thì tôi đã không phải vất vả thế này!”
Nghê Tịch Nguyệt liếc nhìn ông, nói: “Nghê Chiến sẽ không đồng ý đâu.”
Còn những chuyện khác, bà không nói.
Bà không nói ra, ông cũng biết, ông cũng ngạc nhiên vì vừa rồi mình đã lỡ lời.
May là bà không nhìn ra!
Lạc Kiệt Hy đứng dậy, đi vào phòng tắm. Một lúc sau ông tắm rửa sạch sẽ, bước ra nhìn bà chằm chằm thì thấy bà cũng đã mặc quần áo chỉnh tề đứng đợi ông ở cửa.
Lạc Kiệt Hy đột nhiên rất ám ảnh cảm giác này: “Tiểu Nguyệt Nha, em có biết anh muốn gọi em là vợ đến mức nào không?”
Nghê Tịch Nguyệt lúng túng trừng lớn mắt, không biết nên trả lời như thế nào.
Bà không đeo nhẫn kim cương, mà là đeo quanh cổ giấu dưới cổ áo.
Bà nghĩ mình không nói cho ông biết thì ông sẽ không phát hiện ra, nhưng bà không biết khi người đàn ông vừa hôn bà, ông đã nhìn thấy rồi, ông vừa ngạc nhiên vừa muốn phát điên.
Cơ thể bà đột nhiên được ông ôm chặt trong vòng tay, ông nói với bà rất dịu dàng: “Em yêu, vua của Hoa Kỳ sẽ đến thăm ba ngày, anh sẽ tháp tùng ngài ấy trong một ngày mai, phần còn lại sẽ giao cho các đại thần khác. Em về sớm nhé, thế giới muôn sắc hoa bên ngoài là đẹp nhất, em đừng ham vui, về sớm nhé.”
Nghê Tịch Nguyệt không nói gì.
Ông hôn lên trán bà, tiếc nuối nói: “Anh không thể cùng em ăn sáng, anh sẽ dùng bữa trên máy bay. Chờ em trở về!”
Nghê Tịch Nguyệt không có nhìn lại.
Bà chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ.
Bà không dám quay đầu nhìn lại, chỉ vì không thể chịu đựng được khi nhìn ông rời đi.
Bàn tay nhỏ bé chậm rãi chạm vào chiếc nhẫn giữa cổ bà, bà nghĩ, ông có thể ở bên mình cả đời như vậy, cho dù không có danh phận, cho dù không nhìn thấy ánh sáng, cho dù ngậm bồ hòn làm ngọt mà bên nhau cả đời, chỉ cần họ có thể ở bên nhau, chỉ cần con của họ có thể tồn tại với nụ cười, bà sẽ ổn.
—— Tử Vi Cung.
Tống Vĩnh Nhi xuống nhà lúc sáu giờ sáng.
Cô thay một chiếc váy bông to màu đen tuyền, lần cuối cùng cô mặc chiếc váy này là khi quét dọn lăng mộ ở thành phố H, Lăng Ngạo lúc đó cũng khen rằng anh không ngờ cô mặc đồ đen lại đẹp đến vậy.
Ôm Trân Trân trong tay, cô ngồi xuống bàn ăn sáng và chờ đợi.
Trong phòng khách không có ai, không có người tới chào hỏi cô, thậm chí Khúc Thi Văn cũng không ở trong bếp.
Không có nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn, chỉ có lo lắng và thấp thỏm, da càng đẹp thì quầng thâm càng xuất hiện. Môi của cô như bị chính mình cắn nát, thật đáng thương làm sao, không biết cô đã cắn bao nhiêu lần rồi, nhìn một cái thôi cũng đã thấy rất đau.
Ngồi ở bàn ăn một lúc, cô cúi đầu lau nước mắt.
Cô đứng dậy ôm Trân Trân bước ra phòng khách, nhìn cửa sau rồi nhìn thang máy.
Đứng ngây ra, cả trái tim cô đều thắt chặt trên người Lăng Ngạo!
Cô muốn gọi cho anh, nhưng Nghê Chiến đã lấy điện thoại di động của cô, cô muốn gọi cho anh bằng điện thoại nhà, nhưng cô thậm chí còn không nhớ số điện thoại của anh!
Thực ra cô có thể yêu cầu giúp đỡ từ Khúc Thi Văn và những người khác, nhưng Trần Tín – con người chết tiệt đó lại nói Lăng Ngạo có việc gấp cần giải quyết nên mới rời đi.
Cô là hôn thê của anh, cô nên hiểu chuyện, không nên làm phiền anh khi anh đang bận.
Nhưng không ai biết làm thế nào cô sống sót qua đêm này được!
Cô cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt, Tống Vĩnh Nhi lo lắng chết mất, sao chú còn chưa về? Hôm nay chú ấy không về sao?