CHƯƠNG 140: THÁNH GIÁ
Ngồi trên xe lăn, nhưng Tống Vĩnh Nhi lại cảm thấy, cô đẩy người đàn ông này, so với bất kỳ người đàn ông nào đều quan trọng hơn!
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trái tim của cô lại bị anh thu hút đến như vậy, sùng bái với anh.
Trên đường trở về, Trần An lái xe chở Khúc Thi Văn, lái xe ở phía trước.
Trần Tín lái xe chở Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi, đi theo không xa không gần.
Hai xe đều phủ lên ánh sáng ngôi sao, chở đầy tình yêu, lái đến nơi có mùi hương làm say lòng người.
Tống Vĩnh Nhi dựa người vào trong ngực cửa Lăng Ngạo, cái đầu nhỏ gối lên chân anh, nói: “Chú, anh từ khi nào bắt đầu yêu em?”
Lăng Ngạo một tay tự nên giữ lấy eo của cô, một tay khác nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lý tóc tán loạn trên trán.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn thế nào cũng không đủ, lại không nói chuyện nữa.
Cô mỉm cười, nói: “Có phải nửa năm trước ở dưới đập nước ở Thanh Thành, em làm hô hấp nhân tạo cho anh, anh tưởng em hôn anh, sau đó, em chạy rồi, anh tìm em, cứ tìm như vậy mất nửa năm, anh mỗi ngày đều nghĩ, nghĩ mỗi ngày, cứ suy nghĩ, nghĩ thành thói quen, không bỏ được, cho nên đã yêu em?”
Anh vẫn như cũ không trả lời, sự dịu dàng trong mắt anh mãnh liệt không thể tách rời được.
Cúi đầu, anh ngửi mùi tóc của cô, anh đặc biệt thích, như chó con thường dụi mũi vào mặt của cô, giống như kiểu bản năng của động vật khiến người ta thích.
Trên đường, đều là cô lải nhải không nghỉ, tự cô tưởng tưởng, anh đều không làm phiền.
Anh chính là thích nghe cô nói chuyện, chính là thích xem cô lải nhải.
Lăng Ngạo không có theo đuổi bất kỳ ca sĩ nào cả, anh không có tâm trạng đó, cũng không có thời gian. Nhưng, giọng của cô nhóc, lại là tiếng hát hay nhất mà anh đã từng nghe trong cuộc đời này.
Khi hai người sắp về đến nhà, Tống Vĩnh Nhi mới nhớ ra: “Điện thoại của em…”
Lăng Ngạo mỉm cười, cắn dái tai nhỏ của cô, cuối cùng mở miệng nói một câu: “Đợi Nghê Chiến ra viện rồi, kêu Trần An cùng hai người đi mua. Khoảng thời gian này em không được đi đâu, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Dù sao em cũng nói rồi, em có điện thoại cũng không có tác dụng gì, em nhớ tôi cũng được, yêu tôi cũng được, tôi sẽ ở trước mặt em, em trực tiếp nói với tôi là được rồi. Nếu như muốn gọi điện cho ba mẹ thì dùng điện thoại của tôi gọi!”
“Ai nhớ anh, ai yêu anh chứ.”
Tống Vĩnh Nhi bò dậy từ trên chân của anh, ngại ngùng nhìn xung quanh: “Ai đó, là ai, là tình địch của em sao?”
Lăng Ngạo phì cười, nhìn dáng vẻ tính quái của cô, một tay giữ chặt cơ thể mảnh khảnh của cô, trên má của cô tạo thêm vài tiếng cưng nựng, trước tiên hôn một cái rồi tính sau!
Tối đó, Tống Vĩnh Nhi tắm rửa trước, sau khi nằm trên giường lớn, ôm đĩa trái cây mà Khúc Thi Văn đưa cho, vừa ăn vừa xem phim.
Trần Tín từ phòng tắm đẩy Lăng Ngạo ra, cô rất tự nhiên xuống giúp Trần Tín đỡ Lăng Ngạo lên giường.
Lăng Ngạo nói anh không buồn ngủ, vì thế, hai người dựa vào đầu giường, vừa ăn trái cây vừa xem phim.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người vừa xem vừa nói chuyện, bầu không khí thật sự rất vui vẻ.
Tống Vĩnh Nhi phát hiện, Lăng Ngạo hình như là lần đầu tiên xem thể loại ngôn tình này, khi người đàn ông trong phim có tiểu tam, chuyện đầu tiên sau khi về nhà là đi tắm, sau đó vứt bộ quần áo vào trong máy giặt, mới dám đối diện với vợ.
Tống Vĩnh Nhi cầm lấy điều khiển, nói không xem được nữa, nói người đàn ông đó quá đểu.
Vì thế, Lăng Ngạo tối nay học được một từ mới: trai đểu.
Nửa đêm, cô tắt TV, tắt đèn đi.
Anh ôm cô vào lòng, hai người cứ im lặng như thế, anh cũng không phải không biết điều mà đi chọc cô.
Đợi khi cô tưởng rằng anh đã ngủ, anh lại rất nghiêm túc nói với cô: “Bé ngoan, tôi sẽ không làm trai đểu, em cứ yên tâm!”
Khóe miệng Tống Vĩnh Nhi cong lên, mỉm cười.
Một đêm này, giấc mơ đẹp, đến liên tiếp.
Bệnh viện.
Tình trạng của Nghê Chiến thảm hơn một chút so với Lăng Ngạo.
Có lẽ hôm nay chính là năm tuổi của anh ta, hoặc có lẽ anh ta căn bản không hợp bát tự với thành phố M này.
Đều luôn trong trạng thái hôn mê, khi đám Lăng Ngạo sắp bước vào mộng đẹp thì anh ta mới tỉnh lại.
Hai mắt mở ra, từ đầu tiên anh gọi chính là: “Anh~!”
Mà anh ta lúc này, người duy nhất có thể nhìn thấy, lại là: bác sĩ!
Phu nhân Nguyệt Nha là cô ruột của cậu Nghê, bên ngoài có lời đồn bệ hạ có ý truyền hoàng vị cho cậu Nghê, cho nên, bác sĩ cấp cứu xong xuôi cho Nghê Chiến, cảm thấy không có vấn đề gì nữa, cũng không dám rời đi một bước, sợ có tình huống đặc biệt gì đó xảy ra.
Trên ghế sô pha cách đó không xa, Nghê Tịch Nguyệt đang gọi điện cho thành viên trong gia đình thông báo tin tức.
Nghê Tử Dương và Nghê Tịch Mục đều rất quan tâm tình trạng của Nghê Chiến, người bên ngoài trở về báo cáo, nói Lăng Ngạo đã xuất viện rồi, Nghê Tịch Nguyệt cũng hơi ngây người, cũng nói chuyện này với người trong gia đình, tránh cho mọi người còn lo lắng cho Lăng Ngạo.
Lúc Nghê Chiến phát ra tiếng, Cố Duyên vội vàng kêu lên: “Phu nhân, cậu Nghê tỉnh rồi!”
Nghê Tịch Nguyệt buông điện thoại xuống sải bước đi đến, nắm lấy tay của Nghê Chiến: “Chiến~ Cháu thấy như thế nào rồi?”
Nghê Chiến nhìn Nghê Tịch Nguyệt: “Anh!”
Mọi người: “…”
Bác sĩ dùng chiếc đèn pin nhỏ, soi vào mắt của Nghê Chiến, kiểm tra vài điểm sau khi bệnh nhân tỉnh lại.
Sau khi chỉnh tốc độ truyền nước chậm lại, ông ta nhìn vào mắt của Nghê Chiến, nói: “Cậu Nghê, cậu nhìn ở đây có ai cậu thấy quen không?”
Đầu của Nghê Chiến, lúc này rất loạn.
Da đầu của anh ta đã vỡ, lúc đó ngất trong xe, đợi khi đưa đến bệnh viện, sắp tỉnh rồi, lại kêu đau.
Trần Tín cõng anh ta đi vào, sau khi lớn tiếng nói ra thân phận của anh ta, bác sĩ sợ anh ta đau, thấy vết thương ở da đầu của anh ta cần phải khâu lại, sợ anh ta không phối hợp, cũng sợ trong quá trình khâu đắc tội với nhà quyền quý, vì thế trực tiếp dùng một mũi thuốc mê, khiến anh ta ngủ đi.
Cho nên, Nghê Chiến vừa tỉnh lại, trạng thái lo lắng cho Lăng Ngạo, cho nên lúc này mới gọi anh.
Thế nhưng anh ta sau đó có cảm thấy da đầu lành lạnh, rất lạnh, anh ta muốn giơ tay sờ vào, nhưng xương cốt trên người vẫn còn đau, mu bàn tay còn có kim tiêm.
Nâng mí mắt lớn lên một chút, anh ta từ từ định thần lại, lúc này mới phát hiện, Nghê Tich Nguyệt đã đứng ở trước mặt anh, lo lắng nhìn anh.
Anh mỉm cười: “Cô! Cháu không chết sao?”
Nghê Tịch Nguyệt thật sự không biết nên khóc hay nên cười, nói: “Nói linh tinh gì vậy chứ! Chết cái gì mà chết, cháu phải sống cho tốt chứ.”
Sau đó mắt của bà ta quét qua chỗ khâu trên da đầu của Nghê Chiến, nói: “Cháu mạng lớn! Gáy bị đập mạnh, da đầu cũng rách ra, phải khâu mấy mũi. Vết thương ở những chỗ khác thì không có gì, cháu yên tâm, cố gắng dưỡng thương, mấy ngày nữa thì có thể xuất viện rồi.”
Nghê Chiến khẽ gật đầu, nhìn bác sĩ còn ở đó, lại không nhịn được hỏi tình hình của Lăng Ngạo.
Mà đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị một lực rất mạnh mở ra từ bên ngoài.
Một dáng người cao lớn mang theo lệ khí muốn nuốt chửng tất cả sải bước vào!
Bác sĩ nhìn người đàn ông trước mắt, bị dọa đến nỗi hai chân mềm nhũn, cứ như vậy bị khí thế của đối phương ép quỳ xuống: “Bệ, bệ hạ!”