CHƯƠNG 134: NGOÀI Ý MUỐN
Nghê Chiến nghe thế thì giật mình, nhưng nhìn thấy Lăng Ngạo đã chiếc xe lăn đi đến.
Anh ta có chút lúng túng mở mắt.
Một đại gia tộc, từ trên xuống dưới đều che giấu người quan trọng, chính là vì không thể tiết lộ chuyện trong quá khứ.
Bây giờ, Ninh Quốc trên dưới quốc thái dân an, bệ hạ được vạn dân kính ngưỡng, phu nhân Nguyệt Nha cũng được dân chúng quý mến, tuy bọn họ không có kết hôn, nhưng quan hệ bạn bè, quần thần cộng sự nhiều năm, cũng là hiện trạng không tệ rồi.
Sự cân bằng của hiện nay là tốt và sáng lạn nhất.
Không có nhất thiết phá vỡ, cũng không thể phá vỡ.
Nghê Chiến cũng trong lúc vô tình từ cuộc nói chuyện giữa ông ngoại và cô mới phát hiện được, thì ra cô còn có một đứa con.
Từ lúc đó, mỗi năm Nghê Chiến đều về thành phố M quét dọn mộ của anh trai, cũng nhiều thêm một phần quan tâm khác.
Lăng Ngạo thấy anh ta không nói, sau khi di chuyển xe lăn đến bên cạnh Tống Vĩnh Nhi, lại nói: “Mẹ yêu tôi. Tôi có thể cảm nhận được mẹ yêu tôi. Mẹ rất yêu rất yêu tôi. Tôi muốn biết tại sao. Cậu nói cho tôi biết, có được không?”
Nghê Chiến dùng sức lắc đầu: “Không được!”
Chuyện khác đều được, duy nhất chuyện này là không thể!
“Tại sao?” Tống Vĩnh Nhi có chút oán trách nhìn chăm chú Nghê Chiến: “Anh nếu như biết lý do phu nhân Nguyệt Nha không thể gặp chú, tại sao không nói ra, anh nói ra đi, mọi người chúng ta cùng nghĩ cách, có lẽ rất nhanh bọn họ có thể gặp mặt!”
Nghê Chiến trầm mặc, môi mím chặt, khẽ lắc đầu.
Bất luận cô nhóc có tức giận thế nào, anh ta vẫn kiên quyết không nói!
Khúc Thi Văn rất nhanh bê đồ ăn lên, Tống Vĩnh Nhi không muốn vì cảm xúc không vui mà ảnh hưởng đến chuyện Lăng Ngạo ăn cơm, anh cả ngày nay còn chưa ăn cái gì.
Cầm đũa lên, gắp một ít đồ ăn vào trong đĩa của Lăng Ngạo, cô nhìn anh, mắt híp lại mỉm cười ngọt ngào: “Chú à, hôm nay em đút anh ăn , có được không?”
Khúc Thi Văn biết Lăng Ngạo cả ngày chưa ăn, vì thế đã chuẩn bị một chút món ăn thanh đạm, để anh không bị ảnh hưởng đến khẩu vị.
Tống Vĩnh Nhi gặp một miếng súp lơ, đưa đến miệng anh: “Chú~!”
Lăng Ngạo há miệng, nuốt vào, từ tốn nhai hai lần rồi nuốt xuống.
Thấy ánh mắt mong chờ của cô nhóc khi muốn anh ăn nhiều một chút, lại nhìn mặt mày khó xử của Nghê Chiến, anh bỗng mỉm cười, nói: “Được rồi, đang ăn cơm, đừng không vui nữa.”
Bản thân cầm đũa lên, anh không muốn trở thành gánh nặng của người khác, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Bữa tối diễn ra cũng coi như thuận lợi, chỉ là sau bữa tối, Lăng Ngạo lại nói với Tống Vĩnh Nhi: “Tôi phải đến hậu cung xử lý chút việc, em ở đằng trước chơi đi. Nếu như tôi về muộn thì em cứ đi ngủ trước, không cần đợi tôi.”
Tống Vĩnh Nhi có chút lo lắng đến cảm xúc của anh: “Có cần em đi cùng không?”
Lăng Ngạo lắc đầu: “Không cần, yên tâm, tôi không sao. Nhiều chuyện không vui như vậy, nhiều ngày khổ sở như thế, tôi đều trải qua rồi, sao có thể vào lúc này khiến mình khổ sở thêm được nữa chứ? Yên tâm đi!”
Có câu nói này của Lăng Ngạo, Tống Vĩnh Nhi cũng yên tâm gật đầu.
Thế nhưng, cô vẫn có chút nghi ngờ nhỏ, anh không phải từng nói, anh đi làm chỉ muốn cô theo cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo hay sao?
Sao bây giờ lại?
Tống Vĩnh Nhi hít một hơi thật sâu, tự an ủi bản thân: Có lẽ chú muốn cho mình một không gian yên tĩnh!
Dù sao cũng là đàn ông, cũng có lúc yếu đuối.
Ví dụ như lúc rơi nước mắt, có lẽ bởi vì lòng tự tôn, không muốn để cô gái mình yêu nhìn thấy?
Trong lòng không dám chắc, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Được, vậy em đi lên lầu chơi máy tính trước! Chú, anh cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình nha!”
Lăng Ngạo cong môi, nhìn cô đi lên lầu, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Chiếc xe lăn nhanh chóng chuyển hướng, hai mắt ảm đạm, sự dịu dàng dần dần bị sự sắc bén thay thế, anh nhìn Nghê Chiến, nói: “Chuyến bay từ thành phố H đến thành phố M, chỉ cần một giờ bay.”
Lời vừa nói ra, Nghê Chiến đã hiểu!
Nhưng…
“Anh, anh có thể không làm khó em không? Em thật không dám, cũng không thể dẫn anh đi gặp cô được!” Nghê Chiến đau lòng nói: “Cho dù là phi đao của Trần An có phóng về phía em, em cũng không dám!”
Trần An dịu giọng nói: “Không dám! Phi đao của tôi vĩnh viễn sẽ không phi về cậu Nghê.
Nghê Chiến trợn mắt với anh ta, sau đó lại nhìn Lăng Ngạo: “Anh~! Em chỉ có một người anh, anh không thể không thương em, không thể bức em như vậy được!”
Lăng Ngạo dùng một loại bình tình rất kỳ lạ nhìn anh ta nói: “Mẹ có nói trong tin nhắn, lúc còn sống sẽ không gặp tôi. Nhưng, mẹ không gặp tôi cũng không sao, tôi có thể đi gặp mẹ, có vấn đề gì sao?”
“Ờm,” Nghê Chiến sững người, lại nói: “Anh, rất muộn rồi, đi tắm rồi đi ngủ đi, anh cả ngày này không có đến công ty, nhất định có rất nhiều việc quan trọng đang đợi anh xử lý! Anh vẫn là nạp đủ năng lượng để ngày mai cố gắng phấn đấu!”
“Cậu cứ việc dẫn tôi đi là được, chúng ta nấp ở một nơi nào đó, tôi từ xa nhìn mẹ.”
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm anh ta, biểu cảm rất nghiêm túc: “Anh cầu xin cậu đấy, chỉ đứng từ xa nhìn mẹ thôi! Chỉ thế mà thôi!”
9 giờ đối, khi chuyến bay chở phu nhân Nguyệt Nha bay đến thành phố M, Trần An cũng lái xe, chở Lăng Ngạo và Nghê Chiến đến sân bay.
Trần Tín ngồi cạnh ghế lái, mặt mày phấn khởi cầm chiếc máy ảnh.
Sắp được gặp em gái rồi, từ lúc sinh ra đến giờ, đến nay chưa từng gặp mặt em gái bao giờ!
Giờ khắc này, không những Lăng Ngạo và Nghê Chiến căng thẳng, mà ngay cả hai anh em nhà họ Trần cũng đang lo lắng!
Trần An có chút lo lắng hỏi: “Dùng ổn hay chưa? Đèn flash tắt đi, đừng để lộ vị trí của cậu tư!”
Trần Tín khẽ gật đầu: “Đã dùng thử rồi, để tiêu cự vào ban đêm, sau khi chụp xong chất lượng ảnh rõ như ban ngày, nhưng không có đèn flash.”
“Khoảng cách thì sao?”
“Cũng dùng thử rồi!” Trần Tín có chút không vui: “Anh sao lại lằng nhằng như vậy chứ, Tiểu Duyên Duyên không chỉ là em gái của anh, cũng là em gái của em, em tự biết chụp em ấy thế nào, sẽ không cẩu thả đâu!”
Hai anh em đấu võ mồm, người phía sau đưa tờ giấy trắng, trên đó chỉ có một chữ: Im!
Bỗng dưng lúc đó, cả thế giới đều yên tĩnh lại.
Lúc này, trên đường cao tốc đến sân bay không biết từ đâu xuất hiện một chiếc xe ben cỡ nhỏ không có biển số, đột nhiên đèn bật sáng lao thẳng vào xe của bọn họ.
Mắt của Trần An không nhìn rõ tốc độ và ánh đèn mạnh đó, theo bản năng lái xe vào sát bên đường, muốn để xi nhan đợi chiếc xe ben cỡ nhỏ đó đi qua.
Nhưng chiếc xe ben nhỏ đó giống như bám theo bọn họ, cho dù có đánh tay lái thì bọn họ cũng rẽ ngang!
Trong nháy mắt nhìn như sắp lướt qua nhau, chiếc xe ben nhỏ đã nhanh chóng phanh gấp đồng chơi chơi một chiêu di dời, nghiêng xe về hướng nóc xe của Lăng Ngạo, sau đó đổ xuống!
Nhựa đường trên cả chiếc xe trút xuống như mưa thiêu rụi đầu xe của đám người Lăng Ngạo!