CHƯƠNG 129: MẸ
Nghê Chiến gật đầu: “Em biết rồi.”
“Trên người còn tiền không?” Lăng Ngạo cầm khăn lau miệng, con ngươi âm trầm, lãnh đạm hỏi Nghê Chiến, khoé môi mang theo một tia trêu đùa: “Thẻ tín dụng của cậu đều đã bị khoá rồi nhỉ? Tiền trong thẻ ngân hàng vừa đủ để chuyển nhượng cửa hàng, hay là cậu cùng người nhà kí giấy vay nợ, phải trả cả gốc lẫn lãi, đúng không?”
Nghê Chiến mở trừng mắt, không dám tin nhìn anh: “Ông nội tôi nói với anh?”
Vừa hỏi, Nghê Chiến vừa nghĩ: không thể nào, ông nội không thể tự mình liên lạc với Lăng Ngạo, tin tức của Lăng Ngạo đều thông qua họ báo cáo, ông nội mới biết được.
Thở nhẹ một hơi, Lăng Ngạo nhìn anh ta như một thằng ngốc, nói: “Không cần ai nói, anh cậu đây có não!”
Nghê Chiến đỏ mặt, chỉ biết gật đầu.
Mà Tống Vĩnh Nhi lại âm thầm quan sát, cô phát hiện, Lăng Ngạo mở mồm là “anh cậu đây”, mà Nghê Chiến đến giờ cũng không nói một từ “anh” nào!
Có thể thấy đêm qua lúc mơ, Lăng Ngạo đã nói nhiều lần “anh cậu đây” nên hôm nay mới có thể nói thuận như vậy.
Mà trong mơ tối qua, Nghê Chiến sợ rằng không nghĩ đến sáng nay sẽ gọi Lăng Ngạo là “anh”, mới có thể một từ cũng không gọi như vậy!
Nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, cô cũng cầm khăn lên lau khoé miệng, thể hiện là mình no rồi.
Khúc Thi Văn bước lên trên dọn dẹp đồ ăn trên bàn.
Lăng Ngạo lại cầm lấy bàn tay của Tống Vĩnh Nhi, nắm ở trong lòng, nhìn cô nói: “Hôm nay em ở nhà chờ hay cùng anh đi Hậu Cung, hay cùng Nghê Chiến đi dạo?”
Tai nhỏ dựng thẳng, Tống Vĩnh Nhi cười tít mắt.
Cô phát hiện hôm nay Lăng Ngạo tâm tình rất tốt, gọi tên của Nghê Chiến, cũng đã thân mật đến mức này rồi.
“Em đi cùng anh Nghê Chiến! Em cũng thân thuộc với thành phố M, hơn nữa em lại bù đắp cho tính cách của Trần An, không chừng có thể giúp đỡ anh ấy!”
“Được.”
Chỉ một từ, âm thanh nhẹ nhàng dứt khoát, hoà vào trong không khí, thực sự một chút ghen tuông cũng không có.
Một tấm thẻ vàng liền lấp lánh xuất hiện trước mặt Nghê Chiến, cậu ta đưa tay muốn lấy lại phát hiện, Lăng Ngạo như giỡn với một con mèo nhỏ, cầm tấm thẻ để trước mắt của anh ta, cuối cùng lại nhét vào tay Tống Vĩnh Nhi.
Nghê Chiến một mặt ai oán: “Anh chơi tôi đúng không!”
Lúc đầu hỏi anh có phải hết tiền không, rồi rút ra tấm thẻ, bày trước mắt anh rồi cuối cùng lại nhét vào túi người khác.
Cái này là ý gì chứ!
Tống Vĩnh Nhi thấy tình cảm hai anh em họ ôn hoà không ít, Lăng Ngạo cũng đã có ý như vậy, liền mau chóng mang tấm thẻ dâng lên: “Anh Nghê Chiến, cho anh!”
Nghê Chiến đương nhiên không dám nhận.
Lại nói, một Nam tử hán lại cầm thẻ từ trong tay một người phụ nữ, quá mất mặt đi!
Lăng Ngạo đưa tay búng nhẹ mũi Tống Vĩnh Nhi, vừa sủng ái vừa bất lực nhìn cô: “Em có nghĩ qua chưa, chúng ta sắp đính hôn rồi, em gọi anh là chú, lại gọi cậu ta là anh, này cũng quá loạn đi!”
Tiểu nha đầu nghe vậy liền cười, mặt tỉnh bơ nói, “Ai bảo anh trâu già gặm cỏ non làm gì!”
“Hình như anh còn chưa ăn em nhỉ?”
“Sao lại chưa ăn! Đều đã hôn rồi!”
Tống Vĩnh Nhi nhướn mày, buột miệng nói, nói xong mới thấy Lăng Ngạo đang cười như một hồ ly nhìn mình.
Cảm thấy bản thân lại bị lừa rồi, liền tức giận ném tấm thẻ trả anh: “Anh tự đi mà cầm!”
Lăng Ngạo cũng không để ý, nhặt lấy tấm thẻ cười nhẹ: “Được, coi tiền như rác, rất có khí khách!”
Cô liền có chút gấp, đúng lúc này Nghê Chiến có điện thoại.
Anh lấy ra xem, là tin nhắn của gia đình.
Ngay lập tức sắc mặt liền có chút không đúng.
Lăng Ngạo là người đầu tiên phát hiện anh ta đang trốn tránh mình, lập tức nhìn anh ta hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt ấy giống với ánh mắt tối qua lăn bánh xe bức hỏi mẹ ruột anh ta là ai.
Lạnh nhạt!
Nghê Chiến bây giờ mới biết, hoá ra người anh này, lật mặt cũng nhanh như lật sách.
Trong lòng không chịu phục, nhưng vẫn không thể chống đối sát khí cường đại của đối phương, anh ta nắm chặt điện thoại, cười nói: “Mẹ anh gửi cho tôi một tin nhắn, tôi vẫn còn chưa xem.”
Nghê Chiến nói như vậy, thực ra còn muốn thử nghiệm.
Anh ta muốn biết, Lăng Ngạo có thật sự không hận phu nhân Nguyệt Nha không.
Vì loại chuyện này dù xảy ra ở bất kì một đứa trẻ đáng thương nào cũng đều sẽ thấy oán hận.
Dù không hận cũng thì oán.
Lăng Ngạo chỉ là run người một cái, giống như bị điểm huyệt liền không động đậy.
Tống Vĩnh Nhi và Nghê Chiến nhìn chằm chằm anh, trong mắt anh không có sát khí lạnh lẽo, cũng không có kiểu thâm sâu khó lường, mắt anh, từng chút rõ ràng hơn, giống như ánh trăng trên trời cao, phát ra ánh sáng nhu hoà.
Ánh mắt ấy, làm tâm Nghê Chiến phát đau.
Tống Vĩnh Nhi cũng muốn khóc, nhưng nhịn xuống, nghiêng đầu hỏi Nghê Chiến: “Anh Nghê Chiến, phu nhân Nguyệt Nha nói gì vậy, em có thể xem không?”
Ngữ khí của cô nửa làm nũng, nửa cầu xin, làm cho Nghê Chiến không biết làm sao từ chối.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, bởi vì cổ họng chua xót, thấy Lăng Ngạo như vậy, mũi cũng cay cay: “Bà ấy, cô tôi bà ấy gửi đoạn âm thanh.”
Thế nhưng thấy mắt Lăng Ngạo sáng lên vài phần!
Tống Vĩnh Nhi không khó nhìn ra, Lăng Ngạo có bao nhiêu khát vọng được nghe giọng của mẹ.
Nghê Chiến cũng không đợi Tống Vĩnh Nhi yêu cầu, trực tiếp bỏ điện thoại lên bàn.
Mọi người thấy động tác này của Nghê Chiến đều tỏ ra nghi hoặc, thở mạnh cũng không dám, muốn để Lăng Ngạo nghe thật rõ ràng âm thanh của mẹ.
Ngón tay trắng nõn của người đánh đàn dương cầm, linh hoạt ấn vào đoạn tin nhắn, cũng làm rạng rỡ thiên đường của Lăng Ngạo.
“Nghê Chiến, cô đích thân thiết kế đôi nhẫn cưới, chỉ là không biết cỡ tay hai đứa to nhỏ thế nào, con giúp cô thăm dò nhé, cô bé Tống Vĩnh Nhi kia thích màu xanh đúng không, con có biết Tiểu Ngạo nó có phải đặc biệt thích màu ngọc trai không?”
Rất ôn nhu, rất ngọt ngào, rất dịu dàng nghe lại thật trẻ trung, chính là âm thanh của phu nhân Nguyệt Nha.
Thoả mãn ao ước của tất cả những đứa trẻ về mẹ mình.
Tất nhiên cũng làm thoả mãn Lăng Ngạo.
Nghê Chiến lấy điện thoại về, nhìn Lăng Ngạo nói: “Cái đó, có thể duỗi ngón tay vô danh của hai người ra, tôi giúp các người đo xem!”
Tống Vĩnh Nhi còn đang trong kinh ngạc, phu nhân Nguyệt Nha hoá ra cũng thật yêu thương chú, còn muốn tự thân thiết kế nhẫn cưới cho anh. Nếu không thương sao có thể tốn tâm tư như vậy?
Hít sâu một hơi, thở ra chút chua xót trong lòng, Tống Vĩnh Nhi nghiêng đầu nhìn Lăng Ngạo: “Chú? Muốn đo không?”
Lăng Ngạo cả người vừa hồi thần lại, khoé môi chứa một niềm vui không tên: “Mẹ muốn làm nhẫn cho tôi ư?”