Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Hôn Là Nghiện

CHƯƠNG 12: CHÚC CHÚNG TA BẠCH ĐẦU GIAI LÃO

Lăng Ngạo dường như không nghe thấy, không đáp lại, cũng không viết chữ.

Tống Vĩnh Nhi có chút vội vàng, đi nhanh hai bước tới trước mặt anh đối diện ánh mắt với anh, hai tay đặt trên tay vịn trái phải của xe lăn, khuôn mặt nhỏ thở phì phì trừng anh: “Em đang nói chuyện với anh đấy!”

3 dừng bước chân, im lặng không nói.

Chỉ là nhìn cảnh tượng trước mặt, lại có cảm giác như đang liếc mắt đưa tình, từ khi gặp cô Tống, cuộc sống của cậu tư đã sinh động hơn.

Bên tai lướt qua tiếng gió nhẹ thổi vi vu, nắm váy dài xanh da trời của Tống Vĩnh Nhi, Tống Vĩnh Nhi cứ như vậy bị đôi mắt sâu không thể lường của Lăng Ngạo nhìn, từ từ, cô cảm thấy trời đất như rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức tiếng chim hót cũng hiện lên trong đầu cô, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng tim đập của mình, thình thịch thình thịch, như loạn nhịp.

“Nhanh như vậy đã muốn phân rõ với anh rồi?”

Lăng Ngạo đột nhiên nói một câu, Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc tới mức đôi mắt đẹp trợn tròn.

Cô bất giác đứng dậy, nhìn bốn phía, thấy trong vườn không có người khác, hơn nữa Trần An đang đứng ở một nơi không xa giúp họ quan sát, cô lúc này mới từ từ an tâm thở ra, nhỏ giọng nói: “Không có ai, nhưng không biết có camera không”

“Ở đây là nơi camera bị khuất.” Lăng Ngạo giơ tay làm một động tác xinh đẹp, Trần Tín đẩy anh tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là lúc lướt qua Tống Vĩnh Nhi, anh lại bình tĩnh nói thêm một câu: “Mặt em đỏ rồi.”

Trần Tín: “…”

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi dâng lên cảm giác bất lực sâu sắc, buồn bực đi hai vòng tại chỗ, cục tức đè trong lòng, đi cũng không được, đứng cũng không yên, đi về cũng không xong, chính là, phiền chết rồi!

Cô sao lại gặp phải một đối thủ như vậy?

Không chịu yếu thế đuổi nhanh theo, cô cắn răng nói: “Anh đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy, có phải không quá lễ phép không?”

Lăng Ngạo giống như rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại rất nghiêm túc gật gật đầu.

Ngay lúc Tống Vĩnh Nhi chuẩn bị rửa tai lắng nghe anh nói lời xin lỗi, anh lại nhàn nhạt đáp một chữ: “Ừ.”

Xe lăn tiếp tục đi về phía trước, Tống Vĩnh Nhi vẫn không có biểu cảm gì, Tống Vĩnh Nhi lại điên cuồng đi hai vòng tại chỗ.

Trần Tín quay đầu nhìn bộ dạng lung tung của Tống Vĩnh Nhi, cúi đầu nói với Lăng Ngạo: “Cậu tư, tôi cảm thấy cả người cô Tống đều không ổn rồi.”

Khóe môi Lăng Ngạo cong lên độ cong như có như không, lại là một chữ hời hợt: “Ừ.”

Trần Tín: “…”

***

Cả bữa trưa, Tống Vĩnh Nhi đều nghiêm khắc dựa vào lễ nghi danh viện học được ở lớp bồi dưỡng công chúa để yêu cầu mình, đợi bữa trưa kết thúc, cô bèn đẩy Lăng Ngạo cáo từ, còn nói muốn đi đến trong nhà ở thành phố của Lăng Ngạo xem xem.

Vốn việc Tống Vĩnh Nhi đến làm khách Lăng gia cũng chỉ là hình thức mà thôi, Lăng Nguyễn mỉm cười nói hoan nghênh cô lần tới lại đến, trên mặt Tống Vĩnh Nhi mỉm cười gật đầu, trong lòng lại nói: “Lần tới mời tôi cũng không tới!”

Lên xe, cô xoa xoa khóe miệng cười đến cứng ngắc, sau đó xụ mặt nói với ngoài cửa xe: “Vào thành cho em xuống bên đường, Em tự mình gọi xe về!”

Cô cố hết sức tránh xa khuôn mặt của Lăng Ngạo.

Ở cùng với tên oan gia này, ở nhiều một phút đều sẽ tổn thọ!

Trần An và Trần Tín không nói chuyện, Lăng Ngạo cũng không cất tiếng.

Lại đeo tai nghe, lần này cô sợ bỏ qua địa điểm nên không nhắm mắt, đợi lúc xe xuống cao tốc đến thành phố, cô giơ tay gõ nhẹ kính bên người: “Dừng xe, tôi muốn xuống xe!”

Trần An và Trần Tín đầu cũng không dám quay lại.

“Dừng xe! Nghe thấy không? Nhanh dừng xe!” Mặc dù Tống Vĩnh Nhi gọi to, nhưng chủ nhân chiếc xe là Lăng Ngạo, Lăng Ngạo không mở miệng, ai cũng không dám làm theo ý mình!

Rất đột nhiên, ngay lúc Tống Vĩnh Nhi nổi điên, giọng nói gợi cảm của Lăng Ngạo cắt ngang tiếng hét của cô: “Không đi xem nhà sao?”

“Cái gì?” Cô rõ ràng có chút không theo kịp suy nghĩ của người đàn ông.

Tống Vĩnh Nhi lại bộ dạng nghiêm túc nhìn cô: “Vừa này ở Lăng gia, là em nói muốn đi xem nhà ở thành phố của anh.”

“Hứ.”

Tống Vĩnh Nhi không lời để nói.

Thần sấm ơi, đánh chết người đàn ông này đi!

Thấy khuôn mặt vô tội của anh, rõ ràng là một con cáo đội lốt cừu a!

Bình tĩnh hồi thần, cô cố gắng làm giọng mình trở lại bình thường: “Lần tới đi đi, hôm nay em có chút mệt.”

Khuôn mặt trái xoan tinh tế đáng yêu đối diện với anh, ánh mắt cô càng vô tội hơn anh, thái độ càng thành khẩn hơn anh.

Anh cũng rất bình tĩnh gật gật đầu: “Ừ, lần tới cũng được. Chỉ là ba tháng sau là kết hôn rồi, anh định trang trí phòng lại một chút, nếu em không có kén chọn gì với hoàn cảnh chỗ ở tương lai, thì thật sự không cần để trong lòng.”

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi ngàn vạn câu chửi thề đang lao ra!

Lăng Ngạo lại yếu ớt nói một câu: “Trước đây là em hỏi anh, có thể tìm một chỗ tiện nói chuyện không. Xem ra hiện tại, em không còn lời nào muốn nói với anh rồi, vậy thì chúc trước chúng ta tân hôn vui vẻ, sống đến bạc đầu đi!”

“Đợi chút!” Cô cuối cùng không nhịn được, ai muốn sống đến bạc đầu với anh: “Để chúng ta tương lai có thể sống thoải mái, em vẫn là đi nhà anh một chuyến đi!”

“Ừ.”

***

Lúc Tống Vĩnh Nhi đối diện với căn nhà của Lăng Ngạo, cô mới hiểu, cái gì gọi là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Mặc dù là đứa con bị Lăng gia vứt bỏ từ sớm, nhà ở cũng tốt như vậy!

Chỉ từng mái nhà nhọn nhọn và tường xám trắng cũng làm Tống Vĩnh Nhi nhớ tới những giáo đường lớn từng nhìn thấy trước đây ở Ireland.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!