CHƯƠNG 7
Nhưng mà thái y cũng không có ở Khôn Ninh cung, nước xa không cứu được lửa gần, phải làm sao bây giờ đây?
Vào thời khắc căng thẳng, có một bóng người nhanh chóng đi đến gần Mộ Dung thái hậu, hai tay ôm lấy ngực của bà ta, sau đó lại nhanh chóng sốc Mộ Dung thái hậu lên xuống.
Từ hoàng hậu nhìn thấy người làm ra động tác này với Mộ Dung thái hậu lại là Tô Diễm, sắc mặt lập tức tối xuống.
“Tô Diễm, ngươi làm cái gì đó hả, muốn hại chết thái hậu à?”
Vẻ mặt của Tô Diễm nghiêm túc, cô lười phải nhiều lời với Từ hoàng hậu, huống hồ gì lúc này cô căn bản không có thời gian để ý người ở bên ngoài, chỉ tiếp tục thực hiện động tác của mình.
Vốn dĩ là Cầm ma ma cũng muốn ngăn cản.
Nhưng mà lúc này, Mộ Dung thái hậu đột nhiên lại ọe một tiếng, phun ra không ít vật, sau đó cả người liền xụi lơ ngã xuống phượng ỷ.
“Thái hậu!”
“Mẫu hậu, người không sao chứ?”
Tô Diễm thu tay lại, mắt nhìn một bãi nôn trên mặt đất, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Chỉ có điều là cô vẫn còn chưa thở phào xong thì Từ hoàng hậu đã nghiêm giọng quát lớn.
“Người đâu, thất hoàng tử phi hành hung thái hậu, bắt nàng ta và thất hoàng tử lại cho ta.”
Rất nhanh, đám thị vệ ở bên ngoài nghe thấy mệnh lệnh của Từ hoàng hậu, lúc này liền bước vào bao vây Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng.
Tiêu Kì Lăng sớm đã bị cảnh tượng “nổi điên” lúc nãy của thái hậu dọa sợ, lúc này hoảng sợ trực tiếp trốn ở sau lưng Tô Diễm.
Tô Diễm cầm lấy tay của hắn, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, thế mà còn mỉm cười trấn an Tiêu Kì Lăng.
“Đừng sợ, có ta ở đây, không có việc gì đâu.”
Lúc này, có người của cung đến báo.
“Thái y đến rồi.”
Cầm ma ma vội vàng mời thái y vào.
“Thái y nhanh lên, mau đến đây xem bệnh cho thái hậu nương nương.”