CHƯƠNG 4
Tiêu Kì Lăng cắn ngón tay, nghiêng đầu, cũng không biết là có nghe hiểu không.
Ngược lại là đôi mắt của Tô Diễm lại càng thêm âm trầm.
Cao tay, thật sự cao tay.
Chỉ nhìn biểu cảm tán thưởng của quý tộc xung quanh đối với thái tử, cô liền biết ngày hôm nay thái tử đã đắc thủ.
Không chỉ thoát khỏi nữ tử xấu xí như mình, lại có thể có được thanh danh tốt, sau này có thể cưới Tô Mộng Đình như ý nguyện, đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Tô Diễm liền cảm thấy càng khó chịu, có khi nào mà cô bị người khác đùa bỡn cơ chứ?
Cô vô thức bước lên, lại bị người khác giữ chặt.
Cô quay đầu lại…
Tô Diễm quay đầu nhìn vẻ mặt vô cùng đáng thương của Tiêu Kì Lăng.
“Sao vậy?”
Tiêu Kì Lăng xoa xoa bụng: “Đói…”
Tô Diễm hơi rũ mắt xuống, sau khi tỉnh táo rồi thì lúc này mới nhớ tới thân phận của mình và thái tử, đơn giản chính là một trời một vực.
Nếu như thật sự làm lớn chuyện, bệ hạ sẽ chỉ thiên vị thái tử.
Thôi bỏ đi, hôm nay tạm thời nhẫn nhịn hắn ta một lần, sự trả thù này… chúng ta cứ từ từ mà tới!
Trời về đêm, buổi tiệc đại hôn kết thúc, khách nhân từ từ tản đi.
Tô Diễm trở về phòng tân hôn, tháo trâm châu nặng nề ở trên đầu xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu xí của mình ở trong gương.
Trên gương mặt nhỏ nhắn đều là những cục mụn, còn có cái đang chảy mủ.
Bộ dạng này, chẳng trách người khác nhìn thấy cô thì sẽ nôn ọe chán ghét, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy xấu không chịu được.
“Đúng là xấu xí.”
Chỉ có điều là cô cảm thấy đây không phải là diện mạo thật của mình, cô nghĩ là trúng độc gì đó…
Đang muốn xích lại gần cái gương nhìn xem, trong lúc vô tình lại phát hiện trong gương phản chiếu hình bóng một người đang trốn ở cửa không dám bước vào, trong tay của hắn còn cầm theo một miếng điểm tâm mới ăn một nửa.