“Giám đốc Trương, anh không nghĩ mình quá đáng sao? Bây giờ chúng ta đang hợp tác về vấn đề của dự án resort. Anh hết lần này đến lần khác lại lái sang chuyện khác. Cả cuộc nói chuyện nãy giờ anh chỉ chăm chăm vào Tiêu Thần. Tôi nói cho anh biết cô ấy là của tôi, không có gì phải nhường hay không nhường cho anh cả.” Lâm Thiên Vũ tức giận nói.
Cuộc đàm phán này đáng lễ ra là một cuộc gặp gỡ bàn chuyện làm ăn nhưng nay lại biến thành một cuộc tranh giành người đẹp giữa hai người đàn ông.
“Äy. Sao chủ tịch Lâm lại khẩn trương như vậy. Thật ra tôi chỉ tỏ ý muốn mượn tạm cô ấy một đêm mà thôi. Vụ giao dịch này đối với anh mà nói cũng quá lời rồi đúng không. Còn vụ hợp đồng này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đối với tôi mà nói lời hay lỗ vốn dĩ không quan trọng- Nói xong, Trương Hàn lại nháy mắt ra hiệu với Tiêu Thần một cái.
Nghe Trương Hàn nói những lời suồng sã như vậy, Lâm 'Thiên Vũ tức giận đập bàn một cái rồi chỉ tay thẳng vào anh †a: “Anh đừng đem chuyện giao dịch và hợp đồng ra để uy hiếp tôi. Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta chỉ bàn chuyện kinh doanh và hợp tác làm ăn. Ngoài những chuyện đó ra thì những việc xin phép tôi không thể hầu anh được”
Tiêu Thần đang đứng một bên cảm thấy vô cùng hồi hộp và lo lắng. Cô thật sự không biết phải nên làm thế nào cho. phải. Tuy nhiên thái độ của Lâm Thiên Vũ làm cô thấy vô cùng hạnh phúc và an ủi. Dù sao họ cũng là người trong giới kinh doanh, những chuyện tình một đêm để đổi lại một vụ làm ăn cũng không phải hiếm thấy.
Trương Hàn mỉm cười đáp: “Ấy, anh đừng căng thẳng như thế chứ chủ tịch Lâm. Tôi chỉ là muốn mượn cô ấy một đêm mà thôi. Anh cũng khó tính quá đó. Nếu như anh cương quyết không đồng ý thì cuộc đàm phán này xem như không cần thiết nữa rồi. Tôi cho anh lựa chọn, một là hợp đồng được thoả thuận theo hướng có lợi cho anh. Một là chuyện này từ nay về sau đừng ai nhắc đến nữa. Anh nghĩ thế nào?”
Bầu không khí giữa họ lại trở nên im lặng. Tiêu Thần ngồi một bên cũng cảm thấy hồi hộp. Lâm Thiên Vũ và Trương Hàn trố mắt nhìn nhau dè chừng đối phương. Còn thư thư ký riêng Khâu Bội Sâm của Trương Hàn thì lại nhìn tiêu Thần chăm chăm làm cô có cảm giác không được tự nhiên.
Sau khi phục vụ mang món chính lên gồm tôm hùm sốt chanh dây và thịt cừu nướng thì Lâm Thiên Vũ mới mỉm cười nói: “Tôi đã nói trước đó rồi. Chuyện hợp tác trong dự án resort lần này nếu như không có anh thì tôi cũng dư sức mời người khác. Hơn nữa, cô ấy là của tôi, cấm anh động vào cô ấy"
“Nếu vậy thì chúng ta không có gì để thương lượng với nhau nữa. Sau này cũng thế”
Nói rồi, Trương Hàn ngay lập tức đứng dậy rời khỏi. Tiêu Thần nhìn theo có vẻ lo lảng. Cô định chạy đến gọi hẳn ta lại thì một bàn tay rắn chắc đã giữ cô lại: “Em đừng đi van xin kẻ đó. Hản ta tưởng nếu không hợp tác với hẳn thì công ty chúng ta sẽ lụn bại sao? Đúng là nằm mơ, không tự lượng sức mình. Anh sẽ không để hắn xỉ nhục em, cũng không cho hắn chạm vào người em dù chỉ một sợi tóc. Không có hắn ta thì công ty của chúng ta vẫn tốt đẹp. Không làm ăn được với công ty hắn thì chúng ta làm ăn với công ty khác. Trên đời này đâu chỉ có mỗi hẳn. Em không cần phải lo lắng.”