Khi hai người họ đến khu resort thì đồng hồ đã điểm 9 giờ sáng. Lúc này cả hai vẫn chưa ăn uống gì cả. Khu này nằm ở trong rừng, tách biệt với thế giới bên ngoài. Vì nó vẫn còn là dự án trên giấy nên chưa được triển khai, xây dựng. Mọi thứ vẫn còn hoang sơ. Chỉ có một khu nhà hai tầng có vẻ hơi cũ kỹ làm nơi trú chân tạm.
Vừa đến nơi, Lâm Thiên Vũ xuống xe cùng với Tiêu Thần. Anh dắt cô đi vào trong. Theo sau họ là tài xế cùng với hai nhân viên. Bên trong có một quầy tiếp tân nhỏ, hiện giờ chỉ có một nhân viên túc trực ở đó.
“Cô tiếp tân, hãy chuẩn bị bữa sáng cho mọi người đi. Chúng ta vẫn chưa ăn gì cả.” Lâm Thiên Vũ phân phó.
Nói rồi anh quay sang Tiêu Thần đang chăm chú vào máy tính bảng: “Em hãy ở đây ăn sáng, chút rồi ra sau. Anh và hai nhân viên phải đi thị sát khu này, đề ra kế hoạch xây dựng.”
Tiêu Thần rụt rè đáp: “Anh không ăn sáng hay sao? Hình như mọi người vẫn chưa ăn gì. Ăn sáng rồi hãy đi!”
Lâm Thiên Vũ lắc đầu: “Không, công việc khá gấp gáp. Nhân viên vẫn còn chưa chuẩn bị bữa sáng. Em ăn rồi ra ngoài gọi anh vào. Nhân lúc thời gian còn trống anh phải tranh thủ.”
Sau khi phân phó xong, Lâm Thiên Vũ cùng với hai trợ lý đi ngay. Tiêu Thần ở lại chỗ phòng khách đợi nhân viên làm bữa sáng. Trong lúc này cô tranh thủ quan sát xung quanh một chút. Chỗ này xây dựng từ lâu, là nơi dừng chân của khách du lịch vãng lai. Những bức tường trắng đã ố vàng. Những kệ sách và sô pha gỗ đã ngả màu. Đâu đó còn vương mùi bụi ẩm mốc khiến Tiêu Thần hắt hơi mấy cái. Vì chỗ này ít có người đến, mọi thứ vẫn còn nguyên sơ nên thông thường chỉ tiếp những du khách thích đi phượt, thích cảm giác phiêu lưu mạo hiểm. Lâm Thiên Vũ đã thấy tiềm năng của khu này có thể khai thác du lịch và phát triển nên đã bỏ tiền mua hết cả khu rừng nguyên sinh này đưa vào dự án mới của công ty. Dĩ nhiên dự án này khác với dự án hợp tác với giám đốc Trương Hàn. Tập đoàn có khoảng chục dự án đang đi vào triển khai thực hiện. Tất cả đều là dự án hàng nghìn tỷ.
Sau khi tranh thủ lên máy xử lý một số báo cáo thì nhân viên lễ tân bưng ra một khay đồ ăn sáng.
“Của cô và chủ tịch đây. Tất cả tôi đã chuẩn bị bốn phần. Thức ăn có hơi đơn giản, mọi người ăn tạm nhé!” Nhân viên nói.
Tiêu Thần nhìn sơ qua có bánh mì và trứng chiên thì gật đầu: “Cám ơn cô, ở một nơi như vậy mà có những món này là tốt lắm rồi. Tôi sẽ đi gọi chủ tịch vào. Cô đợi ở đây nhé!”
Tiêu Thần xách túi xách ngay lập tức đi ngay. Cách đó một khoảng một kilomet, Lâm Thiên Vũ đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật trong khu rừng này. Đây là một khu rừng có nhiều gốc cổ thụ hàng trăm tuổi và những loài thực vật đa dạng khác. Có nhiều động vật quý hiếm đang trú ẩn. Anh định sẽ xây dựng nơi này hiện đại một chút nhưng vẫn bảo tồn được nét tự nhiên của khu rừng.
“Thưa chủ tịch, phía bên đó có chỗ đất trống. Chúng ta có thể cho xây dựng một nơi ngừng tạm để cho khách du lịch nghỉ ngơi, ăn uống” Lay Vũ, một trợ lý của Lâm Thiên Vũ chỉ tay về phía trước.
Lâm Thiên Vũ suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cậu nói có lí. Tuy nhiên mọi thứ quá tâm thường. Cái chúng ta cần là xây dựng nơi này có những thứ mà những nơi khác không có. Như vậy mới thu hút nhiều khách du lịch tới ghé thăm. Điều này tôi sẽ tham khảo ý kiến của các bộ phận khác để đưa ra kế hoạch chỉ tiết hơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!